Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Chúng ta chỉ cần làm một chuyện, đó là chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện, lập tức giết kẻ này trong tích tắc!”
Giang Thái Hư trực tiếp truyền âm cho lão già khô gầy: “Cô ta đang tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh!”
“Nếu cô ta có dũng khí như vậy, hãy cho cô ta một cơ hội đi!”
Lão già khô gầy trả lời một tiếng: “Vâng!”
Ngay sau đó.

Ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng: “Tiêu Nhã Phi, cô đang muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh đúng không?”
“Lão phu sẽ cho cô một cơ hội!”
Ông ta thuận tay lấy ra một con dao găm, ném xuống dưới chân Tiêu Nhã Phi “keng” một tiếng.

“Đây là con gao găm được tạo ra từ một loại đá đặc biệt, chỉ cần cứa rách da thịt là máu sẽ không ngừng chảy ra!”
“Chỉ cần cô cắt cổ tay của mình, trước khi máu của cô chưa chảy hết tôi sẽ không giết bất cứ một người nào của Thanh Huyền Tông!”
Xung quanh hoàn toàn ồ lên!
“Cái gì?”
Lãnh Nguyệt hét lớn: “Nhã Phi, không thể!”
Tiêu Dung Phi cũng hô to: “Nhã Phi em đừng đồng ý!”
Tiêu Nhã Phi giống như không nghe thấy, nhặt con dao găm lên.

Sau đó lưu loát cứa qua cổ tay của mình!
Máu tươi tuôn ra!
“Này...”
Tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn ngây người.


Lão già khô gầy nhìn Tiêu Nhã Phi một cái thật sâu: “Được!”
“Mọi người dừng tay, ngồi xuống chờ cho tôi!”
“Nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào cũng không được giúp cô cầm máu!”
“Nếu không sẽ tính là thua, chỉ cần cô thua, chúng tôi sẽ lập tức ra tay!”
Tiêu Nhã Phi cắn môi: “Được!”
Mười phút trôi qua, váy của Tiêu Nhã Phi đã dính đầy máu tươi.

Khuôn mặt cô ta càng thêm trắng bệch!
Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi tràn ngập tơ máu: “Nhã Phi, em đang làm gì vậy!”
Tiêu Nhã Phi nở nụ cười: “Chỉ cần có thể giúp anh Diệp, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của em, em cũng không tiếc!”
Tiêu Dung Phi không thể hiểu được, cô ta giận dữ rít gào: “Nhã Phi, đáng giá sao?”
“Vì Diệp Bắc Minh có đáng để em làm thế không?”
Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Chị, chị không hiểu được đâu”.

“Thích một người không có đáng giá hay không, chỉ có đồng ý hay không”.

Khi cô ta vừa dứt lời, rất nhiều nữ đệ tử của Thanh Huyền Tông đều run lên, nước mắt tuôn ra.

Tô Thanh Ca ngơ ngác đứng tại chỗ: “Không có đáng giá hay không? Chỉ có đồng ý hay không?”
“Sở dĩ mình không thể gần gũi với anh Diệp là bởi vì mình vẫn luôn tính toán đến lợi hại”.

“Hoá ra… mình ...!mình vẫn đang lo lắng có đáng giá hay không sao?”
Tiêu Nhã Phi lẩm bẩm trong miệng: “Anh Diệp, xin lỗi anh”.

“Nhã Phi thích anh, nhưng bên cạnh anh có nhiều người quá”.

“Nhiều đến mức không thể liếc nhìn tôi một cái, tôi đuổi theo từ Côn Luân Hư tới Thanh Huyền Tông, nhưng vẫn không thể chạm đến anh”.

“Nhã Phi mệt mỏi rồi, thật sự là quá mệt mỏi...”
Vừa nói xong.

Mí mắt cô ta càng ngày càng nặng.

Thân thể cũng càng ngày càng suy yếu!
Cô ta chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng la hét của mọi người.

Trong phút chốc, đại não Tiêu Nhã Phi trống rỗng!
Thân mình mềm nhũn rồi ngã xuống.

Một bóng người xuất hiện, ôm lấy Tiêu Nhã Phi: “Cô đúng là đồ ngốc!”
Ánh mắt mọi người ngưng tụ lại, đúng là Hạ Nhược Tuyết!
Lão già khô gầy nghiền ngẫm nhìn Hạ Nhược Tuyết: “Cô muốn phạm quy sao?”

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết lạnh như băng: “Ai nói tôi muốn phạm quy!”
“Vừa rồi ông nói bất cứ kẻ nào cũng không được giúp cô ta cầm máu!”
“Tôi đưa máu của tôi cho cô ta sẽ không tính phạm quy đi?”
Nói xong, Hạ Nhược Tuyết nhặt con dao găm dưới đất lên.

Sau đó cứa đứt cổ tay mình, để tiếp xúc với cổ tay của Tiêu Nhã Phi.

Chân nguyên nối liền mạch máu của hai người lại!
Máu tươi rót vào trong cơ thể của Tiêu Nhã Phi.

“Thú vị, thật sự quá thú vị!”
Lão già khô gầy cười to: “Nhưng mà lão phu vẫn tính là cô phạm quy!”
“Cho nên, các cô hãy cùng chết đi!”
Vừa dứt lời, lão già khô gầy vươn một bàn tay ra, hung ác nghiền áp về phía hai người!
“Nhược Tuyết!”
“Nhã Phi!”
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Tiêu Dung Phi đều sợ hãi kêu lên một tiếng.

Ba người không chút do dự ra tay!
“Muốn chết!”
Lão già khô gầy hừ lạnh một tiếng, tung ra một chưởng!
Ba người bay ra giống như lá rụng trong gió thu, phun ra một ngụm máu!
“Đi chết đi!”
Chưởng thứ hai rơi xuống.

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Tiêu Dung Phi hoàn toàn gặp nguy hiểm!
Đúng lúc này, một giọng nói giòn giã vang lên: “Lão già này, hành động của ông không phúc hậu chút nào!”
Một lực lượng cường đại đánh úp lại, ngăn cản chưởng thứ hai của lão!
Hơn nữa còn đánh lui.


“Ai?”
Lão già khô gầy chấn động.

Mọi người chuyển ánh mắt, đồng thời nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ màu đỏ, cưỡi một con gấu chó chậm rãi đi tới.

“Là Hồng Tụ sư tỷ của Thú Phong!”
“Không phải cô ấy đã rời khỏi Thanh Huyền Tông rồi sao? Sao vẫn còn ở nơi này!”
Mọi người đều nhận ra thiếu nữ mặc đồ màu đỏ.

Đúng là Tần Hồng Tụ!
Hơn một tháng trước, Diệp Bắc Minh đạp chết Sưu Thần Thử của Tần Hồng Tụ ở quảng trường Thanh Huyền Tông.

Tần Hồng Tụ giận dữ rời đi, từ đó về sau.

Mọi người không còn nhìn thấy Tần Hồng Tụ nữa, hôm nay là lần đầu tiên cô nàng lộ diện.

Lão già khô gầy vô cùng tức giận: “Cái gì vậy, một cảnh giới Thánh Vương nho nhỏ mà cũng dám thể hiện với lão phu ư?”
Ông ta đang muốn ra tay!
Tần Hồng Tụ tức cười nói: “Ông cứ xem thứ này trước đi, để xem ông còn dám ra tay với tôi nữa không?”
“Cô chán sống rồi ư!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận