Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Ngạo Thiên Trì cũng gật đầu: "Kiên trì vì gia tộc!"
Hai người đồng thời gào thét một tiếng: "Tự bạo, tất cả đều tự bạo cho tôi!"
"Chúng tôi hãy đồng quy vu tận cùng Diệp Bắc Minh!"
"Mọi người cùng nhau tự bạo!"
Mười mấy lão già cảnh giới Thần Vương đến cảnh giới Thần Chủ gào thét, khuôn mặt già nua nổi đầy gân xanh.

Mấy chục người cảnh giới Thần Vương đến cảnh giới Thần Chủ, cộng thêm hai người cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ cùng nhau tự bạo!
Toàn bộ Thanh Huyền Tông sẽ trong khoảnh khắc bị xóa đi, so vũ khí hạt nhân còn kinh khủng hơn!
Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng: "Long hồn, ngăn cản bọn họ cho tôi!"
Kiếm Đoạn Long bay thẳng lên trên bầu trời!
Gào!
Một tiếng rồng gầm từ trên trời giáng xuống, đồng thời bộc phát ra mấy chục luồng ánh sáng đỏ như máu.

Những người vọng tưởng tự bạo kia, bao gồm cả Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong ở bên trong, toàn bộ đều bị huyết quang bao phủ ở bên trong!
Tất cả chân nguyên trong cơ thể bọn họ đều bị huyết quang áp chế, căn bản không có cách nào tự bạo!
Ngạo Thiên Trì tuyệt vọng: "Đây là thủ đoạn gì?"
Ánh mắt của Lăng Nho Phong cũng phải run rẩy, bị dọa đến mức trái tim gần như muốn ngừng đập, một câu cũng không nói nên lời!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Không phải mấy người rất muốn tự bạo sao?"
"Nếu đã như vậy, ông đây sẽ bạo cho mấy người nhìn!"
Anh xông vào bên trong đám lão già kia, đấm ra một quyền: "Bạo!"
Một lão già hóa thành mưa máu!
"Bạo! Bạo! Bạo!"
"Tiếp tục bạo! Bạo cho ông đây!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Diệp Bắc Minh khiến mười mấy lão già nổ tung thành mưa máu liền một mạch!
Đột nhiên, anh xuất hiện trước mặt Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong, một quyền đánh nát đan điền của hai người!
"Tông chủ!"
"Vô địch!"
Đôi mắt các đệ tử Thanh Huyền Tông đỏ bừng, các đệ tử trốn ra bên ngoài cấm địa cũng lần lượt xuất hiện.

Vừa rồi bọn họ bị những lão già này truy sát, tử thương vô số!
Cuối cùng cũng được xả giận rồi!
Một giây sau.

Chỉ thấy kiếm Đoạn Long hấp thu tất cả máu tươi giống như cắn nuốt.

Chân long được điêu khắc trên thân kiếm càng thêm đỏ rực!
"Đừng...!Đừng mà!"
Ngạo Thiên Trì đau đớn gào thét, ông ta nằm rạp trên mặt đất, điên cuồng bứt tóc của mình giống như là nổi điên!
"Súc sinh, cậu đúng là súc sinh!"
"Thế mà lại giết người nhà họ Ngạo của tôi như vậy, Diệp Bắc Minh! Cho dù tôi có phải làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Lăng Nho Phong hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi bệt dưới đất giống như chó chết: "Diệp Bắc Minh...!Rốt cuộc cậu là quái vật gì?"
Diệp Bắc Minh cười: "Làm quỷ? Sao ông lại cảm thấy ông có tư cách làm quỷ chứ?"
"Cậu nói cái gì?"
Ngạo Thiên Trì ngây người, không kìm lòng được mà run rẩy một chút.

Diệp Bắc Minh đưa tay ra bắt lấy hai người, ném đến bên cạnh Giang Thái Hư và Dạ Phá Dương.

Bốn cường giả đỉnh cao của gia tộc Thượng Cổ, giờ phút này chỉ còn lại bốn người bọn họ!
Giang Thái Hư chật vật hỏi: "Vì sao không giết chúng tôi?"
Diệp Bắc Minh lười giải thích.

Anh híp hai mắt lại, ánh sáng đỏ như máu chợt xuất hiện!
Từ bên trong đôi mắt của anh bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu, sau đó chui vào trong trái tim của Ngạo Thiên Trì!
Phụt!
Một đống máu tươi phun ra ngoài!
Tinh huyết bốc cháy lên!
"Huyết Mạch Chú Sát!"
Giang Thái Hư hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn tinh huyết bị thiêu đốt!
Bên trong đó hiện ra một bức tranh, đều là cảnh tượng cơ thể của đám nhân vật cấp cao của nhà họ Ngạo bị thiêu đốt!
Cuối cùng ông ta đã biết vì sao Diệp Bắc Minh không giết bọn họ rồi!
Kẻ này...!muốn đuổi tận giết tuyệt, diệt tộc của bọn họ!
"Không...!con trai, cháu trai!"
Ngạo Thiên Trì vừa khóc vừa cười: "Ha ha ha ha, hu hu hu! Ma quỷ, Diệp Bắc Minh là ma quỷ!"
Ông ta tuyệt vọng nhìn ba người Giang Thái Hư, Dạ Phá Dương, Lăng Nho Phong: "Mấy người có nhìn thấy không? cậu ta tuyệt đối là bò ra từ trong địa ngục!"
"Nếu như cho tôi một cơ hội, cho dù có chết tôi cũng sẽ không đối địch với cậu ta..."
Một chữ cuối cùng vừa truyền ra.

Ngạo Thiên Trì hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt!
Trên trán ba người Giang Thái Hư, Dạ Phá Dương, Lăng Nho Phong đầm đìa mồ hôi lạnh!
Dạ Phá Dương bị dọa đến mức giọng nói run rẩy: "Diệp Bắc Minh...!Không...!Diệp tông chủ, đại nhân..."
"Cầu xin cậu cho nhà họ Dạ tôi một cơ hội, Dạ Phá Dương tôi biết sai rồi!"
"Cho dù cậu làm gì với tôi, cho dù nghiền xương tôi thành tro, thiên đao vạn quả tôi cũng được!"
"Nhưng cầu xin cậu đừng hủy diệt nhà họ Dạ..."
Dạ Phá Dương cũng đã bị chặt tay chân.

Nhưng ông ta vẫn nằm rạp trên mặt đất, dùng sức điên cuồng dập đầu xuống!
Rầm rầm rầm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui