Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Cả người Lăng Nho Phong run rẩy: "Đại nhân, nhà họ Lăng tôi không nên đối địch với cậu, không nên đối địch với Thanh Huyền Tông!"
"Đại nhân, cầu xin cậu hãy cho nhà họ Lăng tôi một cơ hội!"
Rầm! Rầm! Rầm!
Lăng Nho Phong đập mạnh đầu xuống mặt đất, máu me đầm đìa!
Ngay cả Giang Thái Hư cũng tuyệt vọng, không nhịn được khẩn cầu: "Diệp Bắc Minh, tôi nhận thua!"
"Nhà họ Giang thua!"
"Giang Thái Hư tôi thề, có thể lập tức lấy bí pháp nói cho tất cả mọi người nhà họ Giang không được tìm Thanh Huyền Tông báo thù!"
"Về sau bất kỳ kẻ nào trong nhà họ Giang nhìn thấy Diệp đại nhân đều phải quỳ xuống đất hành lễ!"
Giang Thái Hư chật vật đứng lên, lại quỳ xuống bịch một tiếng!
Toàn bộ Thanh Huyền Tông đều sôi trào!
"Đây chính là gia tộc Thượng Cổ ư?"
"Thế mà lại dập đầu cầu xin tha thứ?"
"Xem ra gia tộc Thượng Cổ cũng không phải không thể chiến thắng được!"
"Không!"
Một đệ tử lắc đầu: "Là tông chủ không thể chiến bại!"
"Nói rất đúng!"
Đám người Thanh Huyền Tông vô cùng kích động, ánh mắt ai nấy đều nóng như lửa nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sùng bái!
Ngưỡng mộ!
Còn có kính sợ nồng đậm!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tôi diệt nhà họ Giang chẳng phải là tốt hơn sao?"

Lúc anh đang muốn ra tay.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Người trẻ tuổi, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
"Nếu như cậu chỉ giết tên phế vật này, lão phu sẽ không ra tay!"
"Dù sao, phế vật ngay cả một sâu kiến cảnh giới Hợp Nhất cũng không đánh lại sẽ không có tư cách dùng huyết mạch Giang tộc Thượng Cổ của tôi để sống trên thế giới này!"
Giọng nói dừng lại một chút.

"Nhưng mà!"
"Cậu muốn dùng Huyết Mạch Chú Sát? Tiêu diệt những con cháu khác trong nhà Giang tôi!"
"Lão phu không đồng ý!"
Vèo!
Tất cả mọi người ở đây đều run lên, nhìn về phía âm thanh phát ra: "Ai đang nói vậy?"
Ầm!
Không gian đột nhiên chấn động, trong không khí vốn dĩ không có một ai lại xuất hiện một lão già với sắc mặt uy nghiêm!
"Ngài...!Ngài là lão tổ Giang Trần Tử?"
Vẻ mặt Giang Thái Hư hoàn toàn rung động, thế mà lão già trước mắt lại giống với bức tranh được cung phụng trong miếu thần của nhà họ Giang như đúc!
"Là tôi!"
Giang Trần Tử lạnh lùng gật đầu.

Sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu quá tàn nhẫn, động một tí là lại muốn diệt môn!"
"Như thế không tốt, thật sự không tốt".

Diệp Bắc Minh cười nhạo một tiếng: "Ông đang giả vờ cái gì vậy?"
"Hôm nay ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ giết không tha!"
Giang Trần Tử hứng thú cười một tiếng: "Ồ, thật sao?"
"Giết không tha, lão phu rất muốn nhìn xem cậu giết không tha như thế nào!"
Ông ta dẫm chân xuống một cái!
Một luồng khí mạnh nổ tung!
Ầm ầm!
Uy thế kinh khủng quét sạch ra ngoài!
Trong chốc lát, xung quanh cơ thể Giang Trần Tử giống như xuất hiện sóng to gió lớn, cuồng phong gầm thét!
"Thần Đế!"
"Đây là khí tức của Thần Đế!"
Giang Thái Hư kích động đến mức cả người run rẩy, nước mắt nước mũi tuôn ra: "Ha ha ha ha! Nhà họ Giang tôi lại có một vị Thần Đế còn sống, ông trời vẫn chưa quên nhà họ Giang tôi!"
"A!"
Đôi mắt Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong đỏ bừng, kích động đến mức toàn thân run rẩy!
Lãnh Nguyệt cảm nhận được khí tức của Thần Đế, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi!
Sát Chủ phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt xinh đẹp trắng bệch!

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca, Lăng Vận Nhi cũng lần lượt nằm rạp trên mặt đất, căn bản không có cách nào chịu đựng được!
Bách Lý Phong Hoa, Thạch Thiếu Giang, Vương Kiếm Sinh bảo vệ Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và đám người nhà họ Diệp!
Ba người bắt tay nhau mà vẫn còn cảm giác đầu gối như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ xuống!
Chỉ có Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Thần Đế thật sao?"
"Tháp Trấn Giới, cơ hội biểu hiện của ông đã đến rồi, hãy giết Thần Đế này đi".

"Tôi đồng ý với điều kiện của ông!"
Sâu dưới lòng đất truyền đến một giọng nói già nua: "Được!"
Ầm!
Trên bầu trời cấm địa của Thanh Huyền Tông xuất hiện hư ảnh một bảo tháp cổ xưa!
Khóa chặt lấy Giang Trần Tử, trực tiếp nghiền ép xuống!
Khuôn mặt già nua của Giang Trần Tử khựng lại, thay vào đó là sợ hãi nồng đậm: "Tháp Trấn Giới...!Làm sao có thể, thế mà ông lại ở chỗ này..."
"Chúng tôi đã đi tìm lâu như vậy, ông..."
Ầm!
Hư ảnh của Tháp Trấn Giới rơi xuống, một cơn mưa máu bắn ra!
Giang Trần Tử hoàn toàn biến mất!
Một vị Thần Đế đã chết!
...!
Trong nháy mắt tháp Trấn Giới xuất hiện, trên một vùng đất vỡ vụn nào đó của Đại Lục Thượng Cổ.

Chín mươi chín ngọn núi thần bay thẳng lên trời giống như những thanh kiếm sắc bén!
Ở chỗ sâu nhất, một cung điện cổ xưa bỗng nhiên chấn động.

Ầm ầm!
Trên bầu trời sấm sét vang dội, trong hư không lại có vô số phù văn màu đỏ như máu sáng lên, ngưng tụ thành dáng vẻ một con huyết long!
"Gào!"
Huyết long kịch liệt giãy giụa, điên cuồng gào thét!
"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Sao linh hồn tổ tiên lại đột nhiên chấn động?"
Trên trăm lão già có khí tức kinh khủng xuất hiện, bay lên không trung, kinh ngạc nhìn huyết long trước mắt!
Một giây sau.

Bên trong hư không vô tận đột nhiên có một bảo tháp đen nhánh trực tiếp hiện lên trên linh hồn huyết long!
"Gào!"
Huyết long kêu thảm một tiếng, sau đó ảm đạm, biến mất.

"Tháp Trấn Giới biến mất mấy chục vạn năm xuất hiện!"
Đôi mắt của mỗi lão già co rút lại thật sâu.

...!
Cùng lúc đó, sâu trong gia tộc Nam Cung, trước bức tranh treo tường đã tồn tại mấy trăm ngàn năm kia.

Miếng đá tróc ra “rầm rầm”.

Khuôn mặt thanh niên phía trên càng thêm rõ ràng!
Thế mà trên người anh lại có thêm cái bóng mơ hồ của một tòa bảo tháp!
"Tháp Trấn Giới xuất hiện!"
"Chẳng lẽ lời tiên đoán sắp thành sự thật sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận