“Hahaha!”
Wilson cười to: “Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, Diệp Bắc Minh không có tư cách lên thiên đàng, cậu ta hẳn phải xuống địa ngục mới phải”.
Ưng hoàng nghiêm nghị nói: “Làm tốt lắm Thân vương Wilson, tôi sẽ ở hoàng cung Đế Quốc chờ ông”.
“Thân Vương?”, Wilson khiếp sợ.
Ưng hoàng gật đầu đáp: “Đúng thế, giết Diệp Bắc Minh là ông đã lập công rồi”.
“Từ giờ trở đi, ông chính là Thân vương Wilson của đế quốc Đại Ưng tôi!”
“Từ nay cha truyền con nối!”
Wilson quá đỗi vui mừng, cách một chiếc điện thoại quỳ xuống: “Cảm ơn hoàng đế bệ hạ!”
Cuộc gọi kết thúc.
Wilson mở rượu sâm panh ăn mừng.
“Chúc mừng Thân vương!”
Một đám tướng lĩnh tiến lên chúc mừng.
Tích tích tích…!
Bỗng nhiên.
Chuông báo động trong phòng chỉ huy kêu inh ỏi khiến cả phòng hỗn loạn!
Wilson quát: “Sao đấy?”
Một Thiếu tướng vọt vào phòng chỉ huy, khiếp hãi nói: “Tướng quân, Diệp Bắc Minh… Diệp Bắc Minh không chết, đang hướng thẳng về phía đại bản doanh ạ!”
“Nói cái gì?”
Wilson cứng đờ người.
Ly thủy tinh trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ông ta không dám tin hỏi: “Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Cậu nói là Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Cậu ta không xuống địa ngục gặp quỷ Satan à? Sao lại như thế?”
Người Thiếu tướng kia lấy ra một cái máy tính: “Tướng quân, đây là tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến…”
Wilson cúi đầu nhìn.
Vừa nhìn thì suýt nữa bệnh tim ông ta tái phát!
Trên đó là hình ảnh Diệp Bắc Minh một người một kiến trông như sát thần đang nhảy vào giữa đám quân lính.
Anh vừa chém ra một kiếm thì một lũ quân tinh nhuệ của Ưng Quốc đã đi đời.
Pháo súng nhắm ngay Diệp Bắc Minh mà điên cuồng xả đạn, xung quanh đạn nổ tung trời.
Nhưng anh từ trong vụ nổ bước ra, cả người bao phủ một luồng huyết khí khủng khiếp.
Súng đạn bình thường vậy mà chẳng thể nào mảy may làm anh bị thương.
Quân tinh nhuệ của Ưng Quốc thấy thế thì sợ mất mật, lao nhao tháo chạy.
Thấy cảnh đó, Wilson suýt nữa đập nát máy tính: “Đây vẫn còn là con người à? Đó rốt cuộc là quái vật gì thế!”
“Chó! Ai nói cho tôi biết đi? Đó là con quái vật gì thế?”