Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


Tần Thiếu Dương ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu: “Tôi với anh không thù không oán, sao anh lại đối xử với tôi như thế?”
Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ buồn cười: “Không thù không oán?”
“Nếu đã không thù không oán, thì tại sao lại cho người tới gây chuyện với tôi?”
“Con người tôi rất dễ nói chuyện, anh dập đầu ba cái, nói lời xin lỗi rồi chuyện xem như bỏ qua”.

“Cái gì?”, ngọn lửa giận trong lòng Tần Thiếu Dương lập tức bùng lên.

Với thân phận của hắn ta mà dám bắt hắn ta phải dập đầu xin lỗi ấy hả?
Có khác gì giết chết hắn ta đâu!
“Thanh niên đó làm cái gì thế?”
“Cậu ta muốn Tần Thiếu Dương dập đầu xin lỗi ấy hả?”
“Thế có khác gì vả thẳng vào mặt ông cụ Tần, ông Tần và chiến thần Kình Thương đâu?”, một số người giàu có của Long Đô phía xa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.

Nguỵ Yên Nhiên lớn tiếng gọi: “Này, rốt cuộc anh là ai thế? Đừng làm vậy!”
“Nơi này là Long Đô, là một buổi tiệc tối cực kỳ quan trọng”.

“Anh làm như thế sẽ xảy ra chuyện đó!”
Ngụy Yên Nhiên đã bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô ta nói với giọng điệu cầu xin như thế: “Xem như tôi cầu xin anh được không, đừng làm bậy, chúng ta đi về trước đi”.

Ô Bách Thuận vội vàng nói: “Thanh niên, đừng làm bậy!”
Tông Sư võ đạo trong bóng tôi cũng nhận ra tình huống bên này, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong nhóm người đang vây xem.

Bọn họ chuẩn bị tinh thần để ra tay bất kỳ lúc nào, giết chết Diệp Bắc Minh!
Trong tình huống này, Diệp Bắc Minh là ai, có thân phận gì đều không còn quan trọng nữa!
Giết chết anh với tốc độ nhanh nhất, giữ trật tự hiện trường mới là chuyện quan trọng nhất.

Tất nhiên Diệp Bắc Minh cũng nhận ra sự bao vây của đám Tống Sư võ đạo kia, anh căn bản không thèm quan tâm, nhìn Tần Thiếu Dương, vẫn là câu nói đó: “Dập đầu, xin lỗi!”
“Nếu tôi không dập đầu xin lỗi thì sao?”
Con ngươi Tần Thiếu Dương như lưỡi kiếm sắc bèn lạnh như băng.

“Thế thì chết”, Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ.

“Anh dám giết tôi ư?”, Tần Thiếu Dương sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

“Thế thì cứ giết vậy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, một cái tát đánh thẳng xuống đỉnh đầu Tần Thiếu Dương!
“Cái gì?”
Đồng tử Tần Thiếu Dương co rụt lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng!
“Bốp!”
Một tiếng giòn tan vang lên, đỉnh đầu Tần Thiếu Dương lập tức bị Diệp Bắc Minh đánh nát.

Đến tận lúc chết mặt hắn ta vẫn tràn ngập vẻ hoảng sợ!
Tần Thiếu Dương đến lúc chết vẫn không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám giết mình?
Sao anh dám?
Thằng ranh này rốt cuộc là ai?
Đáng tiếc, đời này Tần Thiếu Dương không còn cơ hội để biết nữa!
“Anh Tần!”
Đám cá mè một lứa bạn Tần Thiếu Dương cũng hét lên đầy hoảng sợ.

“Anh giết Tần Thiếu Dương?”
Ngụy Yên Nhiên sợ ngây người, mặt mũi tái mét.

Cô gái sau lưng cô ta lại chạy đi xa hơn một chút!
Đám nhà giàu Long Đô cũng lùi về phía sau, chạy đến một nơi có vẻ an toàn.

Sau đó hoảng sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh, thanh niên này là ai vậy?
Nó… Nó dám giết Tần Thiếu Dương?
“Cậu… Cậu dám giết cậu Tần ư? Người đâu!”, Ô Bách Thuận tức sắp điên lên được.

Tần Thiếu Dương!
Con mẹ nó đó chính là Tần Thiếu Dương!
Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, Đường Kình Thương, sẽ không ai bỏ qua cho anh!
Lửa giận của cả nhà họ Tần mà bùng lên, thì cả Long Đô này không ai có thể gánh vác nổi!
“Bắt nó lại cho tôi! Giữ một hơi tàn là được, tàn phế cũng không sao!”, Ô Bách Thuận tức giận hét lên, căm tức đến mức mặt mũi biến dạng.

Lúc này, từ bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Bắc Minh xuất hiện bốn Tông Sư võ đạo!
Dàn trận bao vây anh!
Đồng thời, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa hội trường tiệc từ thiện.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đi từng bước trên thảm đỏ tới.

Lập tức có người báo cáo: “Ông Diệp, buổi tiệc từ thiện tối nay bị hủy bỏ rồi, bên trong đang xảy ra chuyện lớn”.

“Chuyện gì?”
Diệp Minh Viễn nhướng mày.

“Tần Thiếu Dương bị giết”.

“Cái gì?”
Dù là người có thân phận to như Diệp Minh Viễn cũng giật mình: “Anh nói cái gì? Tần Thiếu Dương? Anh có chắc là Tần Thiếu Dương không!”
“Đúng vậy”.

Người báo cáo gật đầu.

“Đi, đi xem! Ai dám to gan như thế!”, sắc mặt Diệp Minh Viễn chợt tối xuống.

Trong lòng ông ta đã sớm nhấc lên một hồi mưa to gió lớn!
Đó là Tần Thiếu Dương đấy!
Cậu ta chết rồi ư?
Mấy lão già nhà họ Tần kia chắc chắn sẽ nổi điên!
Cả Đường Kình Thương nữa!
Một trong thập đại chiến thần Long Hồn, Đường Kình Thương!
Cực kỳ yêu thương, cưng chiều Tần Thiếu Dương.

Cũng vì thân phận đó, nên Tần Thiếu Dương mới có thể hoành hành ngang dọc ở Long Đô, cũng chẳng có ai dám ý kiến!
Hôm nay, Tần Thiếu Dương lại bị giết?
“Rốt cuộc là ai giết?", Diệp Minh Viễn hết sức tò mò.

Khi ông ta vào trong hội trường, nhìn từ đằng xa!
Thì đồng tử chợt co rụt lại!
“Ông Diệp, chính là thanh niên đó”, có người chỉ vào Diệp Bắc Minh đang bị bốn Tông Sư võ đạo vây quanh xa xa.

Vẻ mặt Diệp Minh Viễn cực kỳ đặc sắc!
Kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, kinh hãi, nặng nề!
Các loại biểu cảm chợt lướt qua trên mặt ông ta: “Sao nó lại tới Long Đô vậy? Đi!”
Diệp Minh Viễn không dừng lại dù chỉ là một giây một phút, vội vàng xoay lưng bỏ đi.

Diệp Bắc Minh không biết, cơ hội gặp được Diệp Minh Viễn của anh đã trôi qua như thế.

“Thanh niên, cậu là ai mà to gan như thế, dám giết người ở Long Đô!”
Bốn võ giả Tông Sư sải bước đi tới.

Khí thế đầy mạnh mẽ!
Trong đó có một Tông Sư lạnh giọng nói: “Cậu có biết mình đã giết chết ai không?”
“Tần Thiếu Dương, còn về nguyên nhân thì có vẻ khá là gay gắt”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.

“Biết mà cậu vẫn giết người ta ư?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui