Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, lộ ra những gương mặt đầy hoảng sợ.
“Mẹ nó, có phải là chúng ta hoa mắt rồi không?”, có người nói.
“Không thể nào, lúc chúng ta đến rõ ràng thấy cậu ta còn ở trên giường, sao lại bỗng dưng biến mất?”, một bóng người khác nói.
“Hay là đi vệ sinh rồi, hương Mê Hồn phải ba phút mới có hiệu quả”, một bóng đen khác đoán.
Một bóng đen khác vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, có lẽ hương Mê Hồn vừa đốt thì cậu ta vừa hay ngồi dậy đi vệ sinh”.
Lúc này, một tiếng thở dài chợt truyền đến:
“Các người ngu như vậy, ai cử các người đến giết tôi thế?”
“Chỉ số thông minh của tên kia chắc cũng chẳng cao là bao đúng không?”
“Vậy mà lại cử năm võ giả cấp Thiên tới giết tôi”.
Trong giọng nói có chút bất lực, còn khe khẽ thở dài.
“Cậu!”
Mấy bóng đen ngẩng đầu nhìn sang rồi đồng loạt sợ tới mức con ngươi co rút lại.
Họ thấy được một cảnh tượng mà cả đời cũng khó quên!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vươn một bàn tay cắm vào mặt tường bên ngoài khu chung cư, cánh ta và cơ thể tạo thành một góc chín mươi độ, treo người bên ngoài chung cư.
“Hít!”
Mấy người hít ngược một hơi.
“Ra tay!”
Một bóng đen hô lên.
“Ha ha, không biết tự lượng sức mình”, Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Anh thả tay ra, cả người như không có trọng lực, vượt nóc băng tường xông đến!
“Đến rồi!”
“Cẩn thận!”
Hai tên áo đen hoảng sợ hô lên.
Diệp Bắc Minh cũng đã xông tới trước mặt họ, thò tay đấm ra một quyền!
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai tiếng trầm đục rơi lên ngực hai người.
“Rắc”, “Rắc” hai tiếng xương sườn bị gãy vang lên.
Hai bóng đen kia hét thảm, rơi khỏi tầng 7, trực tiếp chết tươi!
“Mau dùng đan Bạo Cốt!”, một người áo đen hoảng sợ y như gặp.
Hai người khác vội vàng nuốt một viên đan dược đen như mực xuống!
Bọn họ đến năm võ giả cấp Thiên, thoáng chốc đã chết mất hai người!
Bây giờ, không thể không liều mạng!
Khi họ vừa nuốt “đan Bạo Cốt” xuống, khí thế trên người lập tức tăng lên!
Dường như có một sức mạnh trào ra từ trong cơ thể họ.