Một đám thanh niên đứng phía sau ông ta.
Một cô gái trẻ kinh hãi: “Sư phụ, người vừa rồi là Khương Sơn Điêu của nhà họ Khương Cổ Võ?”
“Đây chính là võ giả Võ Tôn trung kỳ, vậy mà… lại thua một thanh niên?”
“Không phải là một lão quái vật uống thuốc cải lão hoàn đồng đấy chứ?”
Con ngươi lão giả nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Im lặng một hồi!
Khoảng ba phút sau mới khàn khàn nói: “Đây là thanh niên chân chính!”
“Cũng không phải là cải lão hoàn đồng!”
Ầm!
Những người sau lưng thoáng chốc bùng nổ!
“Cái gì?”
“Làm sao có thể!”
“Mẹ nó! Long Quốc lại xuất hiện một nhân vật nghịch thiên như vậy?”
“Nếu tính tuổi thật thì hắn mới bao nhiêu chứ? Tính tới tính lui, nhìn cũng khoảng 25 tuổi thôi!”
“Trời ơi, chưa đến 25 tuổi đã có thể giết Võ Tôn trung kỳ trong nháy mắt? Rít…”
Đám người phía sau lưng lão giả đều không lạnh mà run.
Thiên phú và thực lực này quá khủng khiếp!
“Sư phụ, làm sao có thể?!!!”
Trong mắt cô gái thoáng qua vẻ hoảng sợ, hít một hơi lạnh.
Hô hấp cô ta dồn dập, ngực phập phồng.
Rõ ràng bị Diệp Bắc Minh dọa sợ.
Nhưng lão giả lại vui mừng: “Không ngờ, sống bao nhiêu năm lại có thể nhìn thấy thiên tài như vậy!”
“Nếu lùi lại mười năm, lão phu phải thu hắn làm đệ tử thân truyền!”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức ngưng tụ.
Ghen tị, chấn động, kinh ngạc, bất ngờ.
Các loại biểu cảm chợt lóe rồi biến mất!
Bọn họ đều là thiên tài hàng đầu của các gia tộc Cổ Võ lớn.
Cũng mới chỉ là đệ tử ký danh của lão giả, không có tư cách làm đệ tự thân truyền.
Người tuổi trẻ kia lại có thể làm đệ tử thân truyền?
Phải biết rằng lão giả là một Võ Thánh!
Lại là minh chủ võ lâm tiền nhiệm của Long Quốc, Phong Cửu U!
Lão giả lắc đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
“Đại hội Võ Đạo ba mươi năm một lần này sắp mở rồi, chúng ta phải lên đường”.
…
Trên đường về.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, vừa rồi có người nhòm ngó cậu, phát hiện ra chưa?”