Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Chạy đến Giang Nam, còn bị người của học viện Thiên Thần đuổi kịp, chuyện về sau anh biết rồi đó”.

Nói xong.

Ngậm miệng.

Toàn bộ quá trình.

Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Ngưng Huyên có chút bất ngờ!

Diệp Bắc Minh biết lai lịch thân phận của mình, không kinh ngạc, bất ngờ hay vui mừng bất ngờ sao?

Tại sao lại có biểu hiện này? . ngôn tình hài

‘Lòng dạ hắn so với người cùng tuổi sâu hơn rất nhiều!’

Diệp Ngưng Huyên thầm nghĩ.

Một lát sau, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh… anh sao lại phản ứng vậy?”


Diệp Bắc Minh cười: “Lời của cô sơ hở quá nhiều!”

“Thứ nhất, mẹ tôi vì sao hai mươi ba năm trước đột nhiên lại quay về nhà họ Diệp?”

“Thứ hai, bà ấy mang thai, các người không biết tôi là con của ai?”

“Thứ ba, từ lời cô nói xem ra các người hẳn biết đến sự tồn tại của tôi, hơn nữa còn ở ngay Long Quốc”.

“Nếu các người biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao không đến tìm tôi”.

“Thứ tư, hóa ra tôi còn có ông ngoại à?”

Anh cười đầy thâm ý.

“Cho dù tôi còn có ông ngoại, vì sao năm đó mẹ tôi bị đuổi giết, người được gọi là ông ngoại đó lại không ra tay?”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Diệp Ngưng Huyên:: “Có thể có một khả năng, nhà họ Diệp các người đã làm một loại giao dịch, từ bỏ mẹ tôi?”

“Dù mẹ tôi bị giết chết, đối với nhà họ Diệp các người mà nói cũng không liên quan”.

“Chỉ cần nhà họ Diệp không sao là được”.


Đây không phải chính là hy sinh cái không quan trọng để bảo vệ những gì quan trọng nhất.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh phân tích mạch lạc rõ ràng.

Gọn gàng ngăn nắp.

Diệp Ngưng Huyên thầm kêu không ổn rồi.

Bởi vì Diệp Bắc Minh không phải nói nhà họ Diệp chúng ta, mà là… nhà họ Diệp các người!

Một cách nói không thân thích.

Diệp Ngưng Huyên giải thích: “Chúng tôi không tìm anh là vì để bảo vệ anh”.

“Hơn nữa, năm đó quả thật đã xảy ra một vài chuyện, nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu”.

“Chúng tôi là vì nhà họ Diệp”.

Diệp Bắc Minh cười: “Để bảo vệ tôi?”

“Vì nhà họ Diệp?”

“Ha ha ha, thú vị”.

“Vì nhà họ Diệp mà buông bỏ tôi?”

Diệp Bắc Minh bật cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận