“Năm năm trước, bố mẹ nuôi tôi bị giết, anh cả chết thảm, tôi bị người ta đuổi giết mấy tháng trời suýt chút nữa cũng chết”.
“Nếu không phải chị Tiểu Yêu cứu tôi một mạng, bây giờ các người còn có thể đến tìm tôi được không?”
“Bây giờ dường như nhà họ Diệp xảy ra vấn đề, các người chạy đến tìm tôi?”
“Là muốn bảo tôi giúp đỡ cứu nhà họ Diệp?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh như băng, giống như liếc mắt nhìn thấy tâm tư của Diệp Ngưng Huyên.
Diệp Ngưng Huyên bị chấn động!
Cô ta quả thật là muốn nhờ Diệp Bắc Minh giúp đỡ.
Không ngờ lại trực tiếp bị nhìn thấu!
Cô ta có chút kinh hãi: “Anh…”
Diệp Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách: “Đi thong thả, không tiễn!”
“Anh!”
Diệp Ngưng Huyên ngây người.
Diệp Bắc Minh muốn đuổi cô ta đi?
Giọng trầm xuống: “Diệp Bắc Minh, anh đừng hối hận!”
“Cút”.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Anh không có một chút thiện cảm gì với người nhà họ Diệp ở Côn Luân Khư.
“Cho cô ba phút, nếu cô vẫn còn ở phủ Diệp!”
“Giết không tha!”
Diệp Ngưng Huyên ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, cơ thể run rẩy.
Cô ta có một loại cảm giác, Diệp Bắc Minh nguy hiểm hơn đám người ở học viện Thiên Thần kia!”
Kéo lê cơ thể bị thương.
Đi ra khỏi phủ Diệp, biến mất trong màn đêm.
Sau khi rời khỏi phủ Diệp, Diệp Ngưng Huyên lấy ra một tấm lệnh bài huyền thiết.
“Diệp Bắc Minh, đây là lựa chọn của anh!”
“Tôi có tấm lệnh bài huyền thiết này, quay về Côn Luân Khư vẫn có thể gia nhập một thế lực siêu cấp”.
Xoay người biến mất.
…
Trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh vốn không coi nhà họ Diệp Côn Luân Khư ra gì.
Gặp phải nguy hiểm?
Liên quan đếch gì đến ông đây!
Để nhà họ Diệp tự sinh tự diệt đi.
Còn ông ngoại trên danh nghĩa kia, hai mươi ba năm trước bỏ mặc con gái mình bị người ta đuổi giết, bây giờ muốn anh hỗ trợ?”
Anh cũng chẳng buồn phản ứng.
Chết,. vậy cứ để ông ta đi chết đi!