Rất nhiều người nhìn qua, đều hít khí lạnh.
Một người đàn ông trung niên đi đến, ánh mắt lạnh như băng:
“Cậu là ai?”
“Có lai lịch thế nào?”
“Sư phụ của cậu là ai?”
Ông ta chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: “Cậu có biết, cho dù sư phụ của cậu ở đây, nhìn thấy thần y Tôn của Dược Vương Cốc thì cũng phải dập đầu quỳ bái không!”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Sỉ nhục sư phụ của tôi? Chết!”
Anh giơ bàn tay tát một cái qua!
Phập!
Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng bị tát chết.
Thần y Tôn sợ giật nảy người, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con giỏi lắm, mày dám giết người của Dược Vương Cốc?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến thần y Tôn.
Chỉ vào người đàn ông nằm trên giường, nhìn sang Lục Khi Sương: “Người mà cô bảo tôi cứu, chính là ông ấy phải không?”
Lục Khi Sương gật đầu: “Đúng thế”.
“Được! Tôi cứu ông ta một mạng, chúng ta hết nợ”.
Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn.
Phớt lờ tất cả mọi người, sải bước lớn đi về phía bố của Lục Khi Sương.
Sắc mặt thần y Tôn sầm xuống: “Ngăn hắn lại cho tôi!”
Một đám người của Dược Vương Cốc xông lên.
Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí trường cường mạnh, đánh bay tất cả bọn họ!
Ngay cả thần y Tôn cũng sượt sượt lùi lại, đặt mông ngồi phệt xuống đất, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn!
“Trúng hỏa độc, lại thêm luyện công tẩu hỏa nhập ma”.
“Bị đứt mười chín sợi kinh mạch, hỏa độc ăn vào tim”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng.
Thần y Tôn sợ giật mình!
Mọi người nhà ho Lục cũng rất kinh ngạc, người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Chỉ mới nhìn một lượt, đã chẩn đoán ra bệnh trạng của bố Lục Khi Sương.
Lục Trường Không quát nói: “Lục Khi Sương, cháu tùy tiện nói bệnh trạng của bố cháu cho người khác sao?”
Ngoài lão tổ, Lục Lâm Thiên là người có thực lực cao nhất trong nhà họ Lục.
Cảnh giới võ tôn hậu kỳ!
Nếu để gia tộc ẩn thế khác biết Lục Lâm Thiên bị phế, địa vị nhà họ Lục chắc chắn sẽ bị tụt mạnh.
Soạt!
Liền sau đó.
Tất cả người nhà họ Lục đều tức giận nhìn chằm chằm Lục Khi Sương, hận không thể xé xác cô ta!