“Chỉ cần Diệp Bắc Minh đến tỉnh Bảo Đảo, con nhất định đích thân giết hắn!”
Tiến vào phủ Diệp.
Không thấy bóng dáng của Hạ Nhược Tuyết.
Hôm qua hành hạ cả một đêm, anh còn cho rằng Hạ Nhược Tuyết đi nghỉ ngơi rồi chứ.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nhược Tuyết: “A lô, Nhược Tuyết”.
Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: “Bắc Minh, sao thế?”
“Không sao, không thấy em ở nhà, anh…”
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Em vẫn ổn chứ?”
Lớp giấy dán cửa sổ giữa họ bị xuyên thủng, ngược lại có chút xa cách.
Không biết có phải ảo giác không?
Hạ Nhược Tuyết đầu bên kia điện thoại đỏ ửng mặt: “Em không sao, bây giờ đang ở công ty, chốc nữa nói chuyện sau nhé”.
“Khụ khụ, được”.
Tắt máy.
Bên cạnh.
Tôn Thiến che miệng cười thầm, đánh úp.
Véo một cái thật mạnh vào bên hông của Hạ Nhược Tuyết.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết thét lên một tiếng: “Con bé đáng chết, cậu dám đánh lén tớ hả?”
Tôn Thiến cười nói: “Khì khì, tự ăn trái cấm, còn có mặt mũi nói tớ”.
Hạ Nhược Tuyết kinh sợ: “Cậu… cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Tớ nói linh tinh?”
Tôn Thiến chống nạnh, bày dáng vẻ đã nhìn thấu tất cả từ lâu: “Tớ đã nói mà, lúc đến công ty, dáng đi của cậu đã có vấn đề rồi”.
“Còn cả thần thái, cử động, rõ ràng là một cô gái thoát xác biến thành đàn bà”.
Hạ Nhược Tuyết sợ giật mình: “Rõ ràng lắm hả?”
Tôn Thiến lắc đầu: “Cũng không phải quá rõ ràng”.
“Chỉ là thường ngày tớ lên mạng xem khá nhiều thông tin, cho nên hiểu rất rõ”.
Hạ Nhược Tuyết thở nhẹ nhõm, nếu bị người đó biết, Diệp Bắc Minh sẽ gặp rắc rối.
Bây giờ cô ấy cố ý xa cách Diệp Bắc Minh, là để chuẩn bị cho sau này rời bỏ.
“Này!”
Tôn Thiến đột nhiên gọi một tiếng, làm Hạ Nhược Tuyết giật mình.
“Con bé đáng chết, cậu làm gì thế hả?”
“Hi hi, làm gì? Đương nhiên là tớ phải hỏi cậu, có cảm giác thế nào?”
Tôn Thiến cười xấu xa lao đến, tóm lung tung trên người Hạ Nhược Tuyết.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết kêu la liên hồi.
Hai cô gái đùa nhau một trận, thở hổn hển, mặt đỏ bừng mới dừng tay.