Tôn Thiến nén thấp giọng: “Nhược Tuyết, rốt cuộc có cảm giác thế nào hả?”
Tuy Tôn Thiến được gọi là lão làng, không có gì là chưa từng thử.
Nhưng nói cho cùng, ngay cả bạn trai cũng không có.
Rất nhiều kiến thức chỉ là lý thuyết suông!
Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng mặt: “Con bé đáng chết, nếu cậu muốn biết thì tự tìm bạn trai đi”.
Tôn Thiến ưỡn bộ ngực kiêu hãnh: “Tớ không tìm đấy!”
“Chị đây muốn độc thân cả đời, đừng có ai mơ tưởng có được tớ!”
“Cho đám đàn ông thối thèm muốn chết!”
Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng, hơi thất vọng.
Chậm rãi đi đến bên cửa sổ, hai tay chống cằm.
Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Tuyết Minh ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Giang Nam, nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Giang Nam.
“Sao thế?”
Tôn Thiến đi đến, thấy hơi kỳ lạ: “Cậu đang lo lắng về vợ chưa cưới của anh ta à?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không cần lo lắng nữa, tớ rút lui”.
“Hả?”
Tôn Thiến kinh ngạc, sau đó đưa tay sờ trán của Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, cậu bị sốt hả?”
“Vừa mới làm chuyện đó với Diệp Bắc Minh, bây giờ lại rút lui?”
“Cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”
Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng, không trả lời.
Kéo tay của Tôn Thiến, dựa lên vai của cô ta: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được anh ấy”.
“Bảo vệ anh ta?”
Tôn Thiến thộn người: “Lại có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang diễn kịch ngôn tình Quỳnh Dao à?”
“Cậu thích anh ta, anh ta thích cậu, nhưng cậu lại không thể ở bên cạnh anh ta?”
“Cái gì mà loạn cào cào thế!”
Tôn Thiến than thở.
Hạ Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, không chịu nói thêm một câu: “Cậu càng biết nhiều, càng không có lợi cho cậu”.
“Tôn Thiến, chúng ta là bạn tốt phải không?”
“Ừ ừ ừ”.
Tôn Thiến gật đầu liên tục.
Cô ta cảm thấy bạn thân có gì đó sai sai.
“Vậy cậu hứa với tớ một chuyện”.
“Được, cậu nói đi, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi: “Thay tớ quan tâm quản lý tập đoàn Tuyết Minh thật tốt, chăm sóc bố mẹ của tớ thật tốt”.
“Chăm sóc Bắc Minh thật tốt, có lẽ tớ sắp phải đi rồi”.
“A?”
…
Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật thất.