“Dựa theo quy định trong giới võ đạo, người như thế nên bị huỷ bỏ võ công!”
“Cắt bỏ tứ chi rồi ném xuống núi Nhật Nguyệt đi!”
Một số người phán xử khác cũng gật đầu theo.
“Rất tốt!”
“Tôi đồng tình!”
“Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục được!”
Người tu võ của nhà họ Khương, nhà họ Bùi và nhà họ Vân cũng theo đó mà hét: “Không trừng trị Diệp Bắc Minh thì không tài nào làm quần chúng tin phục!”
“Xin minh chủ Phong quyết định!”
“Minh chủ Phong, xin hãy cho chúng tôi một phán quyết thật công bằng!”
Đất trời dậy sóng.
Từng đợt nối tiếp nhau!
“Xin hãy cho chúng tôi một phán quyết công bằng!”
Âm thanh chói tai!
“Minh chủ Phong, ngài thấy sao?”
Khương Đông Tân nở nụ cười cay nghiệt, hôm nay ông ta nhất định sẽ gây áp lực hại chết Diệp Bắc Minh!
Trước mặt nhiều người như vậy, Phong Cửu U đâu thể nào vì lợi ích cá nhân mà lách luật được.
Rầm!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Phong Cửu U.
Phong Cửu U ngồi trên đài cao, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Diệp Bắc Minh là một hạt giống tốt, một trong số ít những thiên tài võ thuật của Long Quốc”.
“Nếu không thì như vầy, cái chết của Khương Thất Huyền, minh chủ tôi đây sẽ đứng ra chịu trách nhiệm”.
“Kể từ bây giờ, Phong Cửu U tôi sẽ từ bỏ vị trí minh chủ võ lâm, mọi người cũng đừng truy cứu Diệp Bắc Minh nữa!”
“Đồng thời, Phong Cửu U cũng thu nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử cuối cùng của mình, xin các vị đồng môn võ lâm nể mặt tôi một chút”.
Xung quanh yên ắng!
Im lặng như tờ!
Toàn bộ hội trường võ đạo hơn mấy trăm nghìn người, ai nấy đều thất thanh.
Chỉ chốc lát sau, “đùng” một tiếng cả đại hội võ đạo gần như nổ tung.
“Cái gì cơ?”
“Minh chủ Phong muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử?”
“Má ơi, có thật không vậy?”
“Minh chủ Phong là võ thánh cơ mà!”
“Con mẹ nó, Diệp Bắc Minh có vận may gì mà lại được minh chủ Phong thu làm đệ tử chứ?”
Đám đông bàn luận tới tấp, tình cảnh sôi nổi.