Con người của đám thế gia Long Đô kia lại càng co rút dữ dội.
Cô gái đằng sau Phong Cửu U cũng ngạc nhiên: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta làm đồ đệ sao?”
Những người trẻ tuổi khác sau lưng ông ta cũng toát ra lòng ghen ghét nồng nặc từ trong đôi mắt.
Bọn họ đến từ các gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ, cũng chỉ có thể làm đệ tử trên danh nghĩa mà thôi.
Diệp Bắc Minh thế mà lại được làm đệ tử cuối cùng?
Má!
Anh ta dựa vào đâu cơ chứ?
Diệp Như Ca hoài nghi hỏi: “Ông ơi, làm gì mà mấy người này kích động quá vậy?”
“Không phải chỉ là đệ tử cuối cùng thôi sao, công nhận cái người minh chủ Phong gì gì đó mạnh thật, nhưng mà Diệp Bắc Minh cũng đâu có kém”.
Diệp Cấm Thành ngẩn người, trợn mình nhìn Diệp Như Ca nói: “Như Ca, đừng có nói bậy nói bạ!”
Diệp Như Ca tặc lưỡi: “Ông à, sao ông lại nói cháu như vậy”.
“Thật sự là cháu không thấy minh chủ Phong có gì đặc biệt hơn người bình thường cả”. . Ngôn Tình Hài
“Cháu thật là!”
Diệp Cấm Thành thở dài một hơi: “Cháu đã được tông môn của Côn Luân Hư tuyển chọn, là người sắp sửa tiến vào địa bàn Côn Luân rồi”.
“Sao có thể không biết ý nghĩa của người thủ hộ cho Long Quốc chứ?”
“Phong Cửu U là một trong chín hộ vệ chính của Long Quốc đó!”
“Cũng là một trong chín vị võ thánh của Long Quốc!”
“Lại còn là một cao thủ trong số chín vị cao thủ đứng đầu Long Quốc nữa!”
“Cho dù là quốc chủ của Long Quốc đến gặp ông ta cũng đều phải kính sợ ba phần!”
Diệp Cấm Thành tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh quả thật rất có triển vọng, nhưng nếu so với Phong Cửu U thì vẫn còn kém xa”.
Diệp Như Ca ngây người: “Minh chủ Phong mạnh tới vậy sao?”
“Nếu như Diệp Bắc Thần trở thành đệ tử của Phong Cửu U thì chẳng phải là một bước lên mây à?”
Diệp Cấm Thành gật đầu.
Một bước lên mây!
Thật sự là một bước lên mây đó!
Chỉ cần Diệp Bắc Minh gật đầu, ngay lập tức bái sư.
Sau này ở Long Quốc sẽ không có bất kỳ người nào dám động tới một sợi lông của Diệp Bắc Minh nữa.
Cho dù là gia tộc ẩn thế hay gia tộc Cổ Võ cũng đều không được.
Khương Đông Tân sững sờ, trong lúc nhất thời chợt không phản ứng kịp.
Nuốt nước miếng hỏi: “Minh chủ Phong, ông nói cái gì cơ?”
Một lão già đầu trọc khác cũng bước ra một bước: “Minh chủ Phong à ông chắc chưa?”
“Lời đã nói cũng như nước tạt đi vậy, ông có chắc mình sẽ làm thế không?”
Lão già thứ ba bước ra: “Minh chủ Phong, ông không đùa đấy chứ?”
“Minh chủ Phong…”