Tô Chính Dương, Tô Hỏa, bà Nguyên cùng với một đám người nhà họ Tô đều đứng yên ở đó.
Một đám ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đứng yên một bên.
Vị trí vốn thuộc về Tô Chính Dương đang có một thanh niên với nụ cười lạnh ngồi đó.
“Tiếp tục đánh đi!”
Mục Hàn uống một ngụm trà: “Đừng dừng lại!”
“Rõ, thưa cậu”.
Một ông lão nghe răng cười.
Giơ cây roi dài trong tay lên, hung hăng quật vào người Tô Lê.
Roi đánh xuống, Tô Lê bong da tróc thịt!
Mắt Tô Chính Dương đỏ lên: “Cậu Mục, mong cậu nương tay cho”.
“Nhà họ Tô chúng tôi có thể trả bất kỳ giá nào, chỉ mong cậu có thể nguôi bớt cơn giận!”
Bà Nguyên nhanh chóng lên tiếng: “Ông này, ông nói cái gì thế!”
“Bảo con ti tiện này gả cho người ta thì nó không chịu, còn chạy xuống thế giới thấp hơn”.
“Bây giờ đắc tội với cậu Mục Hàn, nó chết còn không đủ đền tội nữa là!”
Tô Hỏa cũng gật đầu: “Đúng vậy, mặt hàng lỗ vốn này, đánh chết tươi cho xong”.
“Chỉ cần có thể khiến cậu Mục nguôi giận, thì cái mạng nó có là gì!”
Mục Hàn cười nói: “Gia chủ nhà họ Tô, ông còn chẳng biết điều bằng vợ và con trai mình nữa đấy”.
Tô Chính Dương cắn răng: “Cậu Mục, con bé là con gái tôi”.
“Nếu có thể, tôi sẵn sàng chịu thay cho con bé!”
Mục Hàn lạnh mặt: “Tô Chính Dương, tôi nể mặt ông quá rồi hả?”
“Nếu không nể việc làm ăn qua lại giữa nhà họ Tô với nhà họ Mục, thì hôm nay ông đây có giết hết nhà họ Tô, ông cũng làm gì được tôi?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, thì sắc mặt mọi người đã nhanh chóng thay đổi.
Bà Nguyên luôn miệng cầu xin tha thứ: “Cậu Mục, đừng làm như thế!”
Tô Hỏa sợ tới mức môi không ngừng run run: “Cậu Mục, chúng tôi biết sai rồi!”
“Bố, con ả đê tiện kia điên thì không nói, bố cũng điên rồi hả?”
“Tô Lê, con mẹ nó mày còn chưa chịu xin lỗi cậu Mục ư?”
“Tô Lê, mày muốn dồn nhà họ Tô vào đường cùng hả!”
Những người khác của nhà họ Tô đều chỉ vào mặt Tô Lê mắng.
Mục Hàn cười cười: “Tô Lê, cô có hối hận khi đã giúp thằng con hoang đó chưa?”
Tô Lê nhắm chặt hai mắt lại, cắn răng: “Tôi… Không hối hận…”
Nụ cười của Mục Hàn chợt cứng đờ: “Mạnh miệng chứ gì? Tiếp tục đánh cho tôi!”
“Đánh tới đi cô ta chịu thua mới thôi!”
Lão già kia gật đầu, roi trong tay chuẩn bị quật xuống.
Một màu máu chợt lóe.
Phụt!
Lão già cầm roi kia nhanh chóng hóa thành một đám mây máu!
Một giây sau đó, bóng người chợt lướt qua.
Một thanh niên ôm lấy Tô Lê: “Xin lỗi, để cô phải chịu khổ rồi”.
Tô Lê mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhìn người trước mắt mà cứ ngỡ là mơ!
Đồng tử cô co rụt lại: “Là anh…”
Sự ấm ức bỗng chốc dâng lên trong lòng, cô ta nhào vào lồng ngực Diệp Bắc Minh.
Bắt đầu gào khóc.
“Hu hu hu, sao anh lại tới đây?”
“Diệp Bắc Minh!”
Khoảnh khắc Mục Hàn nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì tóc gáy dựng thẳng lên, tim như muốn nổ tung!
Đôi mắt co rụt lại, tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Anh ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Chạy!
Đó là mẹ nó kẻ từng xông vào ngục giam Trấn Hồn!
Mục Hàn biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh: “Sao lại thế này? Má! Má! Má! Thằng khốn này bị phế rồi cơ mà?”
“Tại sao nó lại xuất hiện ở nhà họ Tô? Rốt cuộc là sao thế này!”
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này.
Gào!
Tiếng rồng ngâm đã vang lên.
Huyết quang chợt lóe.
Ầm!
Mục Hàn như con chó chết quỳ rạp xuống đất, gân mạch đã đứt đoạn, có thể nói là biến thành kẻ tàn phế!
Bà Nguyên thấy vậy thì chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh: “Thằng con hoang, mày điên rồi hả?”
“Đó là người nhà họ Mục, mày có biết người nhà họ Mục…”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Quá ồn ào!”
Một cái tát đánh tới, Huyết Long bay ra, bà Nguyên cũng hóa thành một đám mây máu!
Mắt Tô Hỏa như nứt ra, ánh mắt đầy tơ máu rống giận: “Mẹ! Không!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám giết mẹ tao? Mày phải đền mạng!”
Diệp Bắc Minh lười biếng liếc Tô Hỏa một cái, trơ tay tát một cái!
Phụt!
Tô Hỏa lập tức chết ngay tại chỗ.
Cơ thể Mục Hàn run lên.
Giây sau đó, một đôi giày đã giẫm lên đầu anh ta.
Giọng nói như âm thanh của thần chết vang lên: “Có thích không?”.