Cửu sư tỷ lập tức lao ra từ trong phòng tắm.
Chân không đạp trên đất.
Ngay cả quần áo cũng không kịp mặc!
Da thịt trắng sữa không một chút tỳ vết.
Ánh trăng chiếu trên người cô ấy, hào quang động lòng người.
Hoàng hậu Hồng Đào nhìn Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trên ghế sofa.
Đồ đạc xung quanh nhà hóa thành mạt vụn bay tán loạn bốn phương tám hướng.
“Phù!”
Hoàng hậu Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, chị còn tưởng có chuyện gì”.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Cửu sư tỷ vỗ ngực.
Một khắc sau.
Mắt đẹp của cô ấy chấn động: “Ơ?”
“Đột phá rồi! Võ Hoàng trung kỳ!”
Hoàng hậu Hồng Đào kinh hãi!!!
Một lúc sau mới hít một hơi.
“Thật là động thái nhỏ, tốc độ phổ cập!”
Xoay người tiến vào phòng tắm, tiếp tục tắm rửa.
…
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đã mở tầng thứ năm tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Phía trước chỉ có một sân thượng.
Phía trên có một đan đỉnh màu đen!
Bên cạnh đan đỉnh có một người đang đứng.
Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy người này cũng bị dọa cho giật mình.
Nhìn cẩn thận thì lại là người giả do một kim loại thần bí chế tạo thành.
Không nhìn ra một khe hở, cảm giác vô cùng áp bức!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh rơi trên đan đỉnh: “Đỉnh này cấp bậc gì?”
Bốn chân.
Hình vuông.
Trên đỉnh có khắc hai chữ ‘Thiên Cực’.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Đỉnh Thiên Cực giúp cậu luyện chế đan dược dưới thiên phẩm, chắc chắn đủ dùng”.
Diệp Bắc Minh lại chỉ vào người kim loại bên cạnh: “Người này thì sao?”
“Đây là hình nộm”.
Diệp Bắc Minh hoài nghi: “Hình nộm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.