“Có tác dụng gì?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Hắn có thể bắt chước tất cả phương thức chiến đấu, thân pháp, lực lượng, tốc độ của chủ nhân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Còn cả kinh nghiệm chiến đấu của cậu, hắn biết hết”.
“Nói đại chúng một chút, đây là một phiên bản khác của cậu”.
“Giống như sao chép từ trong gương ra!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nói như vậy, hình nộm này là sản phẩm luyện tập tự nhiên?”
“Ha ha ha, thông minh”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Không sai, cậu có thể chiến đấu với hắn, giống như chiến đấu với chính bản thân mình!”
Diệp Bắc Minh nhìn hình nộm: “Tôi điều khiển hắn thế nào?”
“Ra lệnh cho hắn”.
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Hình nộm, dùng thủ đoạn mạnh nhất của mày công kích tao!”
Lời vừa dứt.
Vèo!
Hình nộm trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Tốc độ nhanh đấy!”
Đây chính là tốc độ của mình sao?
Nhanh quá!
Hình nộm giơ tay, bắt chước động tác của Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh ra!
Nhanh!
Quá nhanh!
Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy ngực đau nhức, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
Đụng vào vách tường tầng năm, vang lên tiếng ‘Ầm’.
Cúi đầu nhìn!
Ngực anh nổ tung!
Xuất hiện lỗ thủng khủng khiếp.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Mình bị chính mình giết?”
Giây tiếp theo.
Cảnh tương khiến Diệp Bắc Minh không thể tin nổi xuất hiện.
Lỗ thủng trên ngực lập tức khôi phục như lúc ban đầu!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đây là thế giới trong tháp, tương liên với thế giới tinh thần của cậu”.
“Mặc dù bắt chước được trọng lực, không khí, tốc độ, cảm giác đau, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đồ bắc chước”.
“Đối với bản thân cậu sẽ không có bất kỳ tổn hại nào”.
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy!”