Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Nghe thấy ba chữ này.

Cơ thể ông lão chấn động.

Người giúp việc hết lòng hết dạ khuyên: “Ông chủ, thu tay đi…”

“Diệp Bắc Minh, chúng ta không chọc vào được!”

“Hỗn xược!”

Ông lão quát lên một tiếng, chỉ vào người giúp việc: “Lão Trương, ông chỉ là một người chăn ngựa của tôi thôi”.

“Tuy đã đi theo tôi sáu mươi năm, nhưng ông phải nhớ kỹ, người chăn ngựa cuối cùng cũng chỉ là người chăn ngựa”.

“Tôi làm việc, không cần ông nhiều lời!”

“Cút ra!”

“Ầy”.

Người giúp việc thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Chỉ để lại một bóng hình chán nản.

Con mắt của ông lão đầy máu: “Diệp Bắc Minh, món nợ của mẹ mày, thì mày trả đi”.

“Lôi thần, và cả Hùng Vương của Lang Quốc, và có cả gia tộc Lý thị tập đoàn tài chính siêu cấp của Cao Ly Quốc cũng đồng ý ra tay”.

“Ba bên thế lực cùng hợp sức, chắc cũng phải giết chết được một Diệp Bắc Minh chứ?”

“Nên kết thúc rồi”.

“Tao biết mẹ của mày ở đâu”.

Một tin nhắn.

Mấy chữ đơn giản.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lập tức trở nên lạnh lùng tàn khốc.

Anh trực tiếp gọi đến số đó.

Điện thoại được kết nối.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Mày là ai?”

Giọng của một người đàn ông vang lên: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là”.

“Tao biết tung tích của mẹ mày, tao biết bà ấy đã đi đâu!”

Giọng nói đã được xử lý đặc biệt.

Không thể nhận ra là ai.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhả ra một chữ: “Nói!”

“Ha ha ha!”

Đối phương điên cuồng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai?”

“Mày là ông trời sao, chúng ta cách qua điện thoại đó”.

“Tao không nói thì mày có thể làm gì được tao?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy mày đợi chết đi”.

Trực tiếp tắt máy.

Dứt khoát nhanh gọn.

Không cho đối phương cơ hội được nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui