Tướng quân Assef nâng tách cà phê nhìn vào màn hình: “Chà, đã ba bốn mươi năm nay Lôi Thần không ra tay rồi”.
Một nữ sĩ quan đứng bên cạnh cười nói: “Tướng quân, để giết một tên Diệp Bắc Mình mà phái cả Lôi Thần thì quá lãng phí rồi!”
Assef mỉm cười lắc đầu.
“Không, không hề lãng phí”.
“Tuy Diệp Bắc Minh chỉ là một con người thôi nhưng chiến lực tổng hợp của cậu ta lại cực kỳ khủng khiếp!”
“Khả năng phát triển lại không thể đong đếm”.
“Dựa vào số liệu thống kê của Cục Tình báo Quốc gia, sức mạnh của Diệp Bắc Minh có thể tương đương với mười sư đoàn”.
“Cái gì? Mười sư đoàn!”
Nữ sĩ quan kinh ngạc, đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ ngỡ ngàng.
Assef không để ý tới nữ sĩ quan, ông ta híp mắt: “Trận chiến bắt đầu rồi”.
…
Cạch cạch cạch!
Hùng Vương cầm một cái búa khổng lồ nặng nề lao tới như một con thú hoang.
Ầm!
Chẳng mấy chốc ông ta đã xuất hiện ngay gần Diệp Bắc Minh, cái búa lớn đập tới chỗ tòa nhà.
Một cơn dư chấn lan ra, cả tòa nhà chấn động.
Bức tường chịu lực vậy mà lại bị đập một lỗ lớn bán kính hơn mười mét, lộ ra những thanh thép to khoảng bằng cánh tay người trưởng thành bên trong.
Ầm!
Búa thứ hai nện xuống!
Ầm!
Rồi tới búa thứ ba!
Tòa nhà văn phòng lung lay, nó sụp xuống rồi ngã thẳng qua một bên.
Một vài nhân viên cao cấp trong tập đoàn Lý Thị sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Diệp Bắc Minh và Cửu Sư tỷ bay thẳng lên trời rồi đáp xuống đất.
Cửu sư tỷ mỉm cười hỏi: “Tiểu sư đệ, cần chị hỗ trợ không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Một mình em được rồi”.
“Gào…”
Hùng Vương rống lên.
Tuy cơ thể ông ta rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại đáng sợ.
Chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ông ta giơ cao cái búa trong tay lên, giáng thẳng xuống chỗ Diệp Bắc Minh: “Đồ côn trùng nhỏ bé kia, được chết dưới búa của tao chính là vinh hạnh của mày!”
Búa giáng xuống!
“Giết!”