“Tôi đã biết chuyện vua Giang Nam!”
“Vương Như Yên giúp anh giết vua Giang Nam mà anh còn đối xử với người ta như vậy”.
“Tôi đối với cô ấy thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu.
“Ha ha, gã đàn ông khốn kiếp đúng là loại chẳng ra gì!”, Vương Kiêm Hà cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Chuyện của vua Giang Nam, tôi không xen vào, cũng không biết gia thế anh thế nào nhưng tối qua trong khu này có năm người chết, trong camera theo dõi đã quay được một bóng người giống anh ra tay!”
“Hiện tại anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sau đó đều là bằng chứng trước tòa!”
Vương Kiêm Hà chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Bắt lại, dẫn đi!”
Một đám cảnh sát lập tức bao vây.
Có người lấy ra còng tay bằng bạc.
“Dừng tay!”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói, một cô gái xinh đẹp mang theo khí thế tiến vào.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, sao cô ta lại tới đây?
Người tới đúng là Hàn Nguyệt!
Theo sau cô ta là mấy người đàn ông nội kình hùng hậu.
Tông Sư võ đạo.
Có ba Tông Sư đi theo bảo vệ, không hổ là người của nhà họ Hàn – Trung Hải.
Cô ta tốn thời gian cả đêm, cuối cùng cũng tra ra được Diệp Bắc Minh đã đến Kim Lăng.
Vì vậy lập tức di chuyển tới đây, dùng hết mọi cách tìm được nơi ở của Diệp Bắc Minh.
Sáng sớm đã vội chạy tới.
“Cô là ai?”, Vương Kiêm Hà nhìn Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt bình tĩnh nói: “Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết người này được tôi bảo vệ”.
“Từ giờ, cô không thể dẫn anh ta đi đâu cả!”
“Ha ha, muốn gây trở ngại cảnh sát làm việc à?”, Vương Kiêm Hà cười lạnh.
Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với đối phương, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một số: “A lô, bộ trưởng Lưu, tôi có một người bạn bị người của ông bắt nhầm”.
“Hiện tại họ đang muốn dẫn người bạn của tôi đi, ông nể mặt tôi bảo họ rời đi trước”.
“Số hiệu của cô ta là JL5568937”.
Hàn Nguyệt liếc nhìn số hiệu trên ngực Vương Kiêm Hà rồi gật đầu: “Được, tôi chờ ông hai phút!”
Bộ trưởng Lưu!
Vương Kiêm Hà thay đổi biểu cảm.
Chẳng lẽ cô gái trước mặt gọi điện cho sếp của mình.
Hàn Nguyệt vừa cúp điện thoại, không tới một phút sau, điện thoại của Vương Kiêm Hà vang lên.
“A lô, bộ trưởng Lưu?”, Vương Kiêm Hà hoảng hốt.
Bởi vì điện thoại đổ chuông không phải là điện thoại cá nhân mà là số đường dây phía chính phủ của cảnh sát.