Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!
Đón gió gào thét!
Ầm!
Máy bay chiến đấu Lôi Long thứ nhất bay tới.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên độ cong: “Bắt đầu thú vị”.
Kiếm lên!
Máy bay rơi!
“Chiếc thứ nhất”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, trực tiếp xông vào trong đám máy bay chiến đầu Lôi Long.
Phi công máy bay chiến đấu Lôi Long cũng sợ choáng váng, con mẹ nó đây là tình huống gì thế?
Hathaway thân thể run rẩy, cả người ngây ngẩn.
Trố mắt nghẹn họng.
Diệp Bắc Minh không chờ những phi công kia phản ứng, thuật Đằng Không và phù quang lược ảnh kết hợp, xuất hiện trong đám máy bay chiến đấu.
Xích!
Một đường kiếm khí xông lên trời.
Những chiếc máy bay chiến đấu kia vốn không cản được một kiếm của Diệp Bắc Minh, lập tức nổ tung!
Một trăm chiếc máy bay Lôi Long trong nháy mắt nổ ba mươi mấy chiếc.
Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, vốn không cho bọn họ cơ hội.
Anh ở trên không trung còn linh hoạt hơn máy bay chiến đấu Lôi Long!
Trong năm phút ngắn ngủi, một trăm chiếc máy bay Lôi Long bị anh đánh nổ, quả thật giống như thần thoại.
Ánh lửa đầy trời!
Ầm!
Một tiếng vang.
Diệp Bắc Minh lại một lần nữa đáp xuống máy bay vận chuyện, giọng nói xuyên qua khoang máy bay: “Mở cửa!”
Hathaway không dám thờ ơ, lập tức mở cửa khoang.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: “Tiếp tục truy kích!”
Mặt đẹp Hathaway trắng bệch: “Rõ!”
…
“Cái này… máy bay chiến đấu Lôi Long của mình đều bị đánh nổ hết?!!!”
Toàn thân tướng quân Mihir run rẩy.
Điện thoại kết nói với tướng quân Assef: “Tên khốn Assef, rốt cuộc ông đã chọc phải tồn tại gì đấy?”
Assef nhìn radar: “Mihir, quay về tôi sẽ giải thích với ông, vừa rồi tôi muốn nói với ông”.
“Ông đừng để máy bay chiến đấu Lôi Long xông tới, nên để họ công kích từ xa”.
“Được rồi, không nói với ông nữa, Diệp Bắc Minh đuổi giết đến rồi!”