“Mày!!!”
Người đứng đầu Hùng Quốc kinh hãi, ông ta có chút không tin được, nhưng cũng không dám đánh cược.
Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, mày giết tướng quân Assef, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Diệp Bắc Minh cười: “Chưa xong?”
Soạt!
Diệp Bắc Minh đột nhiên ra đây, một kiếm chém ra.
Kiếm khí khủng khiếp cuốn tới, xoẹt qua người đứng đầu Hùng Quốc, một tiếng ‘đùng đoàng; chém vào cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc!
Ầm!
Cửa hạ nghị viện nổ tung, trong nháy mắt sụp đổ.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ đã xong chưa?”
Toàn thân người đứng đầu Hùng Quốc ướt đẫm mồ hôi, cho dù trong lòng căm hận ngút trời cũng chỉ có thể nén xuống.
Cuối cùng phun ra hai chữ: “Xong rồi”.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười to.
Một bước bay lên không, trực tiếp rời đi!
Cực kỳ phách lối!
Toàn thể tầng lớp cấp cao Hùng Quốc không một ai dám ngăn cản.
…
Hathaway nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay lại, toàn thân đã sớm hoảng sợ run rẩy, quỳ xuống đất: “Anh Diệp, thực… thực lực võ đạo của anh quả thật như thần vậy!”
Tất cả những gì vừa xảy ra cô ta đều nhìn thấy toàn bộ.
Diệp Bắc Minh mặt đầy bình tĩnh: “Phiền cô đưa tôi về nước”.
Hathaway kích động liên tục gật đầu: “Được, anh Diệp”.
…
Đêm cùng ngày.
Diệp Bắc Minh quay về Long Đô.
Chạy thẳng tới chỗ ở của Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ, Cửu sư tỷ trị thương ở đây.
Mấy người thấy Diệp Bắc Minh trở lại, tất cả đều ra nghênh đón.
Vương Như Yên mặt đầy lo lắng: “Tiểu sư đệ, em đi đâu? Các chị lo gần chết”.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Em đi Hùng Quốc một chuyến, giết Assef”.
“Assef?”
Chân mày Liễu Như Khanh nhướng lên, kinh ngạc nói: “Thượng tướng năm sao Hùng Quốc Assef, người được xưng là chiến thần bất bại đã bị em giết?”
“Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Assef chạy tới thủ đô của Hùng Quốc, đáng tiếc vô dụng, bị em giết chết ở cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc”.