Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ


“Mấy người muốn đối đầu với Thiên Cơ sao?”
Sở Thiên Hùng cười lạnh: “Thiên Cơ các? Sau ngày hôm nay, trên thế giới này có còn Thiên Cơ các nữa không sẽ là một chuyện khác rồi!”
“Diệp Bắc Minh, cậu hãy nhớ kỹ, người giết cậu là Bắc Lương Kiếm Đế!”
Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đâm một kiếm ra!
Kiếm khí đánh úp lại giống như sao băng, vô cùng bá đạo!
“Đầu của kẻ này là của Đạo Tông!”, đạo trưởng Xích Dương đồng thời ra tay.

Sở Thiên Hùng dẫm chân xuống một cái, liều mạng xông lên: “Đã nói là đồng loạt ra tay, mấy người sốt ruột làm gì?”
Hà Vấn Thiên không nói một câu nào, cũng cầm bảo kiếm trong tay đánh tới!
“Chú hai, ra tay đi!”
Ánh mắt Tôn Bách Diệp lạnh như băng, cùng nhau xông lên với Tôn Tam Thiên!
Đám người cảnh giới Chí Tôn của các gia tộc khác thấy thế cũng đều xông tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Đám cao tăng Phật Môn đều lắc đầu: “A di đà phật, Phật Môn không giết chóc!”
Đám người tu võ khác đều âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó, đám lừa trọc ra vẻ đạo mạo!”
Xa xa, Lâm Dật híp mắt lại: “Nhiều cảnh giới Chí Tôn đồng loạt ra tay như vậy, nhóc con này có thể ngăn được sao?”
Diệp Tiêu Tiêu sợ tới mức thân thể mềm mại run rẩy, cả người xụi lơ: “Chúng ta sẽ muốn chết sao?”
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích!
“Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”

Diệp Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Bọn họ đang xông lên đây, sao anh lại không có chút phản ứng nào vậy?”
Đám người tu võ của Vô Tướng thần cung, Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, Đạo Tông thấy thế, tất cả đều nở nụ cười!
“Diệp Bắc Minh?”
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Cậu ta còn nhắm cả mắt lại, chắc là bị doạ ngốc rồi!”
“Điều này rất bình thường, ba mươi mấy Chí Tôn đồng loạt ra tay, cho dù là ai cũng sẽ bị doạ chết khiếp!”
“Cho dù là Diệp Phá Thiên năm đó cũng không thể đồng thời đối phó với nhiều Chí Tôn như vậy đi?”, rất nhiều người tu võ đều nghiền ngẫm cười lạnh.

Giờ phút này, Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đã chém ra!
Kiếm khí sắc bén đập vào mặt Diệp Bắc Minh giống như từng con dao nhỏ!
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có một chút phản ứng nào cả!
Đông Hoàng Trường Thiên nhe răng cười một tiếng: “Nhóc con, bị dọa choáng váng rồi đúng không?”
“Vốn dĩ lão phu còn muốn nhìn cậu bằng con mắt khác, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Chết đi!”
Ông ta hét to một tiếng, thần kiếm trong tay chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!
Vèo!
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra!
Trong lòng Đông Hoàng Trường Thiên lộp bộp một tiếng.

Đôi mắt không có chút cảm xúc nào, giống như là một tảng đá lạnh như băng, càng như là vực sâu sâu không lường được!
Ngay sau đó.

Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên.

Diệp Bắc Minh nâng tay, kiếm Đoạn Long chợt lóe qua!
“Cậu… kiếm nhanh quá...”
Ánh mắt Đông Hoàng Trường Thiên co rút lại một chút, nâng tay sờ lên cổ theo bản năng!
Rỗng tuếch, cái gì cũng không có!
“A!”
Đám người tu võ ở đây đều sợ tới mức kêu lên, bọn họ thấy đầu của Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên...!

Bay ra ngoài...!
Mà lúc này.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, nhìn về phía đạo trưởng Xích Dương: “Nghe nói ông muốn đầu của tôi?”
Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức trái tim như muốn nổ tung: “Không không không...!Diệp...!cậu Diệp hiểu nhầm rồi...”
Gào!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên.

Bốn cái bóng của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch đồng thời xuất hiện!
Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức ngây người, kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu của ông ta!
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh!
Mới chỉ trong hai tích tắc.

Đột nhiên, Nhân Vương Sở Thiên Hùng giật mình một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt mình rồi.

“Nhân Vương?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông làm heo đi!”
Vừa dứt lời, anh đã liên tục chém ra bốn kiếm!
Khí tức của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch nghiền áp đến, đương nhiên là Sở Thiên Hùng không thể phản kháng được!
Trong nháy mắt tay chân ông ta đã hóa thành mưa máu, nằm rạp trên đất giống như chó chết, như là tử cẩu nằm trên mặt đất!
Lại thật sự biến thành heo!
Cả người Sở Thiên Hùng run rẩy: “Diệp Bắc Minh...!Cậu...”

Ầm!
Diệp Bắc Minh căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, lập tức dẫm nổ tung đầu của Sở Thiên Hùng!
Rõ ràng, lưu loát!
Điện chủ Nhân Vương Điện chết!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt: “Đến lượt ông!”
Thạch Phá Thiên sợ tới mức da đầu run lên: “Nhân Vương, Bắc Lương Kiếm Đế, đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông đều là Chí Tôn đỉnh phong!”
“Vậy mà lại bị kẻ này giết chết chỉ trong vài giây? Rốt cuộc cậu ta là loại quái vật gì vậy!”
Trong nháy mắt này.

Thạch Phá Thiên vô cùng hối hận, quỳ xuống nhận sai: “Cậu Diệp, đều là hiểu lầm...!Tôi biết sai rồi...”
“Biết sai rồi thì xuống địa ngục sám hối đi!”
“Ông là cấp bậc gì? Lại dám cùng tên với tổ tiên nhà họ Diệp tôi!”
Một cái bóng nhanh chóng đánh úp lại!
Con ngươi Thạch Phá Thiên co rụt lại: “Không cần, Diệp...”
Diệp Bắc Minh chợt lóe qua, Thạch Phá Thiên cứng ngắc tại chỗ.

Khoảng ba giây sau mới “ầm” một tiếng, hoá thành mưa máu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận