Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Làn da trắng như tuyết, thon cao.

Đôi mắt to ngây thơ trong veo khiến người ta vừa gặp đã vô cùng thương xót.

Hiện giờ quần áo của Trần Lê Y rách nát nhiều chỗ, làn da nõn nà càng khiến đám đàn ông này bốc hỏa trong lòng!

Chỉ hận không thể hóa thành con sói trực tiếp lao đến.

Khương Ngọc Châu gật đầu: “Chủ ý hay, giao cho các anh đấy”.

“Các anh hầu hạ cô ta tử tế, sau đó tiễn cô ta xuống địa ngục, đi gặp bố mẹ của cô ta”.

Cơ thể của Trần Lê Y run lên: “Khương Ngọc Châu, cô… cô đã giết bố mẹ của tôi?”

Khương Ngọc Châu cười âm hiểm nói: “Ha ha ha, đâu chỉ là giết bố mẹ cô”.

“Tôi còn băm vằm bọn họ cho chó của tôi ăn rồi”.

“A!”


Trần Lê Y giống như phát điên, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra xông về phía Khương Ngọc Châu.

Phập!

Khương Ngọc Châu giơ chân đạp bay Trần Lê Y.

Phụt!

Trần Lê Y phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa mười mấy mét.

Quần áo vì vậy mà rách thêm mấy chỗ.

Ánh mắt của mười mấy gã đàn ông phát sáng, cười xấu xa đi đến.

Bỗng nhiên.

Một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

“Ai?”


Soạt!

Đám người giơ điện thoại lên lướt về phía trước.

Chỉ thấy giữa vùng tuyết, một người quay lưng lại với đám người nhà họ Khương, cúi đầu nhìn dấu chân dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh đang trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Dấu chân này hình như là của giao long tuyết sơn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi đã cảm nhận được khí tức của nó, có thể dùng vạn lý truy tông để truy tìm!”

“Vậy còn chờ gì nữa?”

“Tìm được rồi! Ở trong thiên trì trên đỉnh núi”.

Diệp Bắc Minh vui mừng trong lòng.

Cửu sư tỷ được cứu rồi!

Trần Lê Y cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện, cô ta tỏ vẻ mặt cầu xin: “Cứu tôi với… cứu tôi với…”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh nhạt, vốn không thèm lo chuyện bao đồng.

Anh trực tiếp đi về hướng thiên trì trên đỉnh núi.

Không ngờ, giọng thản nhiên của Khương Ngọc Châu vang lên: “Nhóc con, vội như thế làm gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận