Phụt!
Nhưng nó vẫn chậm một bước, cái đuôi bị Diệp Bắc Minh chém dứt nửa mét.
Băng Lân Mãng vô cùng tức giận, từ đáy hồ xông lên, há to cái miệng như bồn máu.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt nước!
“Gừ!”
Một tiếng gầm giống như rồng gầm, vang khắp bầu trời đêm!
“Tiếng gì vậy?”
Tiếng gầm đã kinh động đến đám người nhà họ Khương, cả đoàn người từ trong phòng lao ra.
Kinh ngạc nhìn về hướng mặt hồ.
Mấy thanh niên và một ông lão mặc áo choàng đen xuất hiện, cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Khoảnh khắc đám người nhà họ Khương nhìn thấy mấy người này, sắc mặt lập tức trở nên cung kính: “Mấy vị đại nhân, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì”.
“Nhưng, nghe tiếng động thì truyền từ thiên trì tới”.
Mấy người này đến từ Côn Luân Hư, nhà họ Khương bọn họ không đắc tội được.
“Đi thôi, đi xem sao”.
Mấy người quay sang nhìn nhau, đi về hướng thiên trì.
Khi bọn họ đến bên hồ, liền kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trong đêm tối, một bóng người đang chiến đấu với một con giao long màu xanh lam, đánh đến mặt hồ nổi sóng dữ dội kinh hãi, giống như sét đánh.
Ông lão mặc áo choàng đen ngẩn người, kích động nói: “Đó là một con ma thú thuộc tính lạnh, không ngờ bên ngoài Côn Luân Hư lại còn có ma thú?”
“Đẳng cấp rất thấp, mới bậc một, thuộc tính lạnh, cũng rất hiếm có rồi!”
“Máu thịt là bảo bối, có thể luyện đan, có thể bán được giá cao”.
Trong nháy mắt.
Trong ánh mắt mấy người Côn Luân Hư lóe lên tia tham lam, kích động!
“Ma thú?”
“Đó là cái gì?”
Một ông lão nhà họ Khương nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, con vật này tên là giao long tuyết sơn, đã sống hơn trăm năm, vùng hồ nước này là địa bàn của nó, nhà họ Khương chúng tôi cũng không dám chọc vào nó”.
Ông lão mặc áo choàng đen cười lạnh lùng: “Giao long tuyết sơn gì chứ, một đám người chưa từng thấy sự đời”.
“Đây là một con Băng Lân Mãng, ma thú bậc một, không liên quan gì đến rồng”.
Một thanh niên nói: “Sư phụ, đây là ma thú bậc một, chúng ta có phải ra tay không?”
Ông lão áo choàng đen cười lắc đầu: “Khà khà, không cần”.
“Cứ để tên nhóc đó đánh với nó, sức chiến đấu của Băng Lân Mãng bậc một cũng không thể coi thường, đợi hai bên cũng suy bại rồi tính”.
Soạt!
Ánh mắt của mấy người Côn Luân Hư lạnh lùng đảo nhìn về bên hồ xem trò vui.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh và Băng Lân Mãng đã chiến đấu mấy chục hiệp.