Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Điều khiến bọn họ chấn kinh là.

Trần Lê Y lại không phản bác một tiếng, trực tiếp lao ra.

Cơ thể gày yếu nhảy vọt lên.

Nhảy vào trong bóng tối!

Còn quyết đoán, dứt khoát hơn đàn ông!

“Vãi!”

Hai chiến sĩ Long Hồn kinh hãi ngẩn người.

Cô gái này cũng thật mạnh mẽ, thật dứt khoát!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, không ngờ Trần Lê Y lại không phản bác đến một chữ.

Nhảy thật hả?

Cuồng phong gào thét thổi bên tai Trần Lê Y.


Cô ta cắn chặt răng, chỉ cần Diệp Bắc Minh chịu giữ cô ta, cho dù là chết cũng đáng!

Thực lực đáng sợ của Diệp Bắc Minh vừa nãy, và cả công hiệu thần kỳ của viên đan dược đã khiến Trần Lê Y chấn kinh.

Cô ta cũng không muốn giống như bố mẹ, cả đời làm người hầu trong nhà người khác.

Chỉ có đi theo Diệp Bắc Minh, cô ta mới có tương lai!

Cuối cùng.

Trần Lê Y đã nhìn thấy mặt đất phía dưới vách đá.

Quay đầu nhìn về hướng vừa nhảy xuống!

Cao quá!

Có lẽ mình sắp chết thật rồi đấy?

‘Bố, mẹ, Trần Lê Y đến với bố mẹ đây”, Trần Lê Y nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi ra.

Soạt!


Đột nhiên.

Một bóng người xuất hiện bên vách đá, tốc độ của anh cực nhanh, giống như điện giật, lao xuống dưới.

Soạt!

Gần như là trong nháy mắt, đuổi kịp Trần Lê Y.

Một cánh tay vòng qua ôm lấy cái eo thon của cô ta, Trần Lê Y chỉ cảm thấy mình được một vòng tay ấm áp ôm chặt, cơ thể hai người lật trong không trung.

Phập!

Diệp Bắc Minh dẫm chân lên vách đá.

Dồn lực vào chân!

Soạt!

Vọt ra như hỏa tiễn bắn thẳng lên trời, đáp xuống vững vàng ở đỉnh vách đá.

“Long soái! Lợi hại quá!”

Hai chiến sĩ Long Hồn đều ngẩn người, con ngươi cũng sắp trố ra.

Vách đá cao hơn hai trăm mét, vậy mà cũng có thể nhảy xuống cứu người, đúng là nghịch thiên.

Diệp Bắc Minh buông Trần Lê Y ra: “Lên xe”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận