"Tổng cộng có sáu cảnh giới nhỏ!"
"Cậu mẹ nó một tiếng tăng ba cảnh giới lớn, tổng cộng mười cảnh giới nhỏ!"
"Trước nay chưa có ai trâu như cậu!"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Thăng lên mười cảnh giới nhỏ, tôi có thể lần mở ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục không?"
"Có thể!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu.
"Được, mở tầng thứ hai mươi lăm!", Diệp Bắc Minh nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại không có bất kỳ hành động nào: "Tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi một câu".
"Ngươi có thể liên tục mở mười tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hoặc là tùy ý chọn một bảo vật trong bảo khố của bổn tháp mang đi!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tùy trọn một bảo vật sao?"
"Chọn thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: "Trong bảo khố của bổn tháp, cậu tiến vào đó tùy ý lựa chọn!"
"Nhưng mà, cậu lựa chọn bảo vật, bảo vật cũng sẽ lựa chọn cậu!"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Có ý gì?"
"Rất đơn giản!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nếu như cậu lựa chọn một bảo vật mà nó lại không lựa chọn cậu!"
"Thì cậu không thể nào chọn món thứ hai, hơn nữa còn mất cơ hội này."
Diệp Bắc Minh mắng: "Đm, vậy há chẳng phải tôi sẽ tay không ra về sao?"
"Còn lãng phí cơ hội mở tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?"
"Có thể nói như vậy".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười nói.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Công pháp thì anh có Cửu Thiên Thần Ma Quyết, Thiên Ma Cửu Biến, Long Đế Quyết, Bất Diệt Kim Thân Quyết!
Đều là võ kĩ không cấp bậc, tuyệt đối nghịch thiên!
Binh khí thì anh có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, Thần Ma Liêm Đao, kiếm Đoạn Long !
Đặc biệt là tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nổi tiếng, tạm thời chưa có thứ gì có thể vượt qua nó!
Võ kĩ không cần, vũ khí cũng không có nhu cầu!
Đánh cược một lần vậy!
"Tôi quyết định sẽ đến bảo khố xem thử!"
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không dài dòng.
Một cánh cửa khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Diệp Bắc Minh bước vào trong, lại tiến vào một không gian hỗn độn.
Bảo vật nhiều như sao nhanh chóng lướt qua!
Anh đưa tay ra không trung túm lấy một bảo đao màu đỏ!
"Vèo!"
Anh lại bị cây đao đó mang bay ra ngoài!
"Dừng lại cho tao!"
Diệp Bắc Minh hét lớn, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm.
Vù...!
Thanh đao màu đỏ này hết sức nóng nảy, chém ra một màn huyết quang kinh khủng, áp chế khí tức của bốn chân long!
Thân đao chấn động!
Hổ khẩu của Diệp Bắc Minh tê dại, anh bị đánh bay ra ngoài.
Mặt Diệp Bắc Minh đầy ngạc nhiên: "Đây là vũ khí gì?"
Thấy Diệp Bắc Minh chịu thiệt, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười trộm: "Nhãi con, tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà".
"Các cậu lựa chọn lẫn nhau, tùy tiện chọn một món đồ trong này mang ra ngoài cũng khiến đám người tu võ tranh cướp vỡ đầu!"
"Hiển nhiên, thanh Long Huyết Cuồng đao này không hề muốn lựa chọn cậu!"
Diệp Bắc Minh căn bản không để ý!
Dù Long Huyết Cuồng Đao có mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của kiếm Trấn Ngục!
Vũ khí của anh cũng không phải là đao!
Tròng mắt khẽ đảo, anh tiếp tục lựa chọn.
Nhưng đám bảo vật đó đều vụt qua như sao rơi, tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ.
"Thần Ma chi nhãn!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, con mắt dọc trên ấn đường xuất hiện.
Huyết quang xao động, rốt cuộc anh cũng thấy rõ hình dạng của những bảo vật kia.
Đột nhiên, một cái đỉnh nhỏ phong cách cổ xưa đã thu hút sự chú ý của anh.
Ngay ánh mắt đó, chiếc đỉnh nhỏ kia chủ động bay về phía Diệp Bắc Minh!
Nó lơ lửng trên không trung trước người anh!
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Mày chủ động chọn tao sao?"
Cái đỉnh nhỏ lơ lửng trên dưới, như đang gật đầu.
Diệp Bắc Minh có trực giác, cái đỉnh này không phải món đồ tầm thường: "Được, đã như vậy thì chọn mày đi!"
Anh giơ tay ra bắt lấy cái đỉnh nhỏ!
Tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, chúc mừng cậu!"
"Đây là đỉnh Thái Cực, năm đó bổn tháp đã lấy được từ chiến trường thái cổ!"
Diệp Bắc Minh chơi đùa với đỉnh Thái Cực: "Chủ nhân trước kia của nó là ai?"
"Không biết!"
"Ông không biết sao?"
"Năm xưa chiến trường thái cổ xảy ra đại chiến kinh khủng, rất nhiều cường giả đã chết ở đó." Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
"Tôi thấy rất nhiều bảo bối mất đi chủ nhân, nên đã thu hết vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Những bảo vật đó bay loạn trong không gian là vì còn chưa lấy lại tinh thần từ trận chiến năm ấy."
Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cứng lại: "Nhóc con, có sát khí!"
"Có người tới...".