“Lúc này người thủ hộ nên ra tay rồi”.
“Đồng ý!”
“Tán thành!”
“Tôi cũng tán thành!”
Mấy trăm người bọn họ đều đồng tình.
Trong đại sảnh của hội nghị tràn ngập sự xơ xác và tiêu điều.
…
Cũng tại thời điểm đó.
Côn Luân Hư, đâu đó trong một cái thung lũng.
Một vệt thân ảnh đang vội vàng bay nhanh.
Chính là Diệp Ngưng Huyên.
Sau khi cô ta quay lại Côn Luân Hư, tra được rằng nhà họ Diệp đã thất thủ, rơi vào tay của em họ Diệp Phi Phàm.
Chỉ có đem theo lệnh bài Huyền Thuyết gia nhập vào cung Xã Tắc.
Nhà họ Diệp mới có một con đường sống!
Đột nhiên.
Một cái bóng đen đánh tới!
Tốc độ quá nhanh, Diệp Ngưng Huyên hoàn toàn không phản ứng kịp.
Rầm!
Bả vai cô ta bị đánh một cú, máu tươi tung tóe, cả cơ thể bay ra ngoài rồi đập lên một tảng đá.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi.
Một người thanh niên mặc bộ đồ tím dẫn theo mấy lão già bước ra: “Chị yêu dấu của em ơi, chị chạy nhanh như thế làm gì?”
“Muốn tham gia vào cung Xã Tắc?”
“Hahaha, thật tiếc quá, bọn tôi vốn đã đoán được suy nghĩ của chị cho nên đến đây để ôm cây đợi thỏ”.
Hai tròng mắt Diệp Ngưng Huyên bốc lên lửa giận: “Diệp Phi Phàm, cậu đã làm gì ông nội rồi hả?”
Người thanh niên mặc đồ tím cười nhẹ: “Yên tâm đi, lão già đó vẫn chưa chết đâu”.
“Ông ta vô cùng cứng rắn, nhất quyết không chịu nói vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp ra cho tôi”.
“Haiz, cũng không còn cách nào, chỉ có thể để cho ông ta sống lâu thêm vài ngày nữa thôi”.
“Diệp Phi Phàm, đó chính là ông nội ruột của cậu!”
Con người Diệp Ngưng Huyên run rẩy.
Cơn giận bất chợt bộc phát!
“Giết!”
Cô ta bỗng dưng nhảy dựng lên.
Từ bên hông rút ra một thanh bảo kiếm, chém thẳng về phía cổ họng Diệp Phi Phàm.
Diệp Phi Phàm chỉ thờ ơ đứng đó.