Lúc này, một người đàn ông trung niên hiên ngang hùng dũng đi tới.
Ngoài cặp long giác trên trán ông ta ra, trông chẳng khác gì người bình thường.
"Tôi là Hắc Long Vương!"
Người đàn ông trung niên tự giới thiệu một câu, ngưng trọng mở miệng: "Diệp Bắc Minh, Long Châu của tộc Rồng đen trong tay cậu đúng không?"
"Hy vọng cậu..."
Chưa kịp nói hết câu.
Diệp Bắc Minh vung tay lên!
"Đây là..."
Con ngươi Hắc Long Vương co rụt lại, giật mình đứng tại chỗ!
Long Châu bay thẳng từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra, lao về phía Hắc Long Vương!
"Long Châu?"
"Thánh vật của tộc Rồng đen trở lại!"
"Rống!"
Khoảnh khắc Long Châu xuất hiện, tất cả hắc long trong Long Đảo đều cảm nhận được hơi thở của nó.
Chúng sôi nổi quỳ trên mặt đất!
"Này!"
Hắc Long Vương gắt gao nắm chặt Long Châu, trái tim đập bình bịch cuồng loạn.
Suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Ông ta còn tưởng rằng cần tốn rất nhiều nước bọt thì Diệp Bắc Minh mới có thể giao ra Long Châu.
Có nằm mơ ông ta cũng chẳng ngờ, Diệp Bắc Minh lại ném thẳng Long Châu cho ông ta như thế!
Đây chính là chí bảo của tộc Rồng đen!
E rằng bất kỳ người tu võ nào đạt được nó đều sẽ chiếm làm của riêng, thế mà tên này không coi ra gì?
Như thể Long Châu còn không quan trọng bằng cô gái nhân loại này!
Hắc Long Vương cảm giác như đang nằm mơ, hít sâu một hơi, xác định ông ta không mơ mộng.
"Diệp Bắc Minh, để báo đáp việc cậu mang Long Châu về tộc Rồng đen, tộc Rồng đen chúng tôi có thể cứu cô gái này!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: "Đừng nói nhảm nữa, mau nói cứu thế nào!"
"Mang cô ấy cùng đi theo tôi!"
Hắc Long Vương nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, quay người rời đi.
Diệp Bắc Minh ôm lấy Nhị sư tỷ, cùng đi đến chỗ sâu nhất Long Đảo.
Hắc Long Vương chỉ vào một hồ nước ở phía trước: "Nơi đây có tên là Long Trì, là cấm địa của tộc Rồng đen!"
"Cậu mang Long Châu về, vậy chính là khách quý của tộc Rồng đen tôi!"
"Để cô ấy vào trong Long Trì đi, lực lượng của Long Trì sẽ giúp cô ấy khôi phục!"
Hắc Long Vương lại nhìn Thiên Nhận Băng lần nữa: "Có điều..."
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi lại: "Có điều gì?"
...!
...!
Hắc Long Vương cảm nhận được sự lo lắng của Diệp Bắc Minh: "Có điều, Long Trì chỉ có thể chữa trị gân mạch và đan điền bị tổn thương của cô ấy!"
"Hai mắt của cô ấy bị người đào đi, không thể phục hồi như cũ!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên!
Trong lòng tụ tập một cỗ sát ý lạnh như băng!
"Được!"
Không chần chờ nữa, anh đặt Nhị sư tỷ vào trong Long Trì!
...!
Cùng lúc Thiên Nhận Băng tiến vào Long Trì.
...!
Đại lục Huyết Thiên, Hạo Thiên Tông.
"Nghe nói gì chưa, có một thanh niên tên Diệp Bắc Minh từ Hoa tộc giết vào học viện Giám Sát đấy!"
"Diệp Bắc Minh gì? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ông còn chưa nghe nói hả, bên ngoài đã truyền ầm lên rồi kia kìa!"
"Diệp Bắc Minh Hoa tộc giận dữ vì hồng nhan, vì cứu sư tỷ mà giết vào học viện Giám Sát!"
"Dùng thân thể cảnh giới Thần Vương khiêu chiến tám cường giả cảnh giới Vực Vương, thế mà chém giết toàn bộ bọn họ!"
"Thậm chí, cuối cùng còn dẫn tới tộc Rồng đen cứu giúp!"
Có người biết chuyện nên giải thích.
"Cái gì?"
Ai ai cũng khiếp sợ, sôi nổi sáp lại gần nhau.
Sau khi được người biết chuyện giải thích rõ ràng.
Mọi người trố mắt nghẹn họng, rất lâu sau trong lòng vẫn chẳng thể bình tĩnh.
Ai cũng không chú ý tới.
Trong góc, một cô gái che kín miệng mình, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
"Là anh ấy...!Chính là anh ấy..."
Sau khi rơi vào trong vết nứt không gian, cô không rơi vào Ma Uyên mà ngã xuống một chỗ trong rừng rậm ma thú tại đại lục Huyết Thiên!
Cô được mấy đệ tử Hạo Thiên Tông cứu giúp nên gia nhập Hạo Thiên Tông!
Trong lòng Chu Nhược Giai vui mừng lẫn lộn, đây là lần đầu tiên cô nghe được tin tức về Diệp Bắc Minh trong khoảng thời gian này!
Cô kích động phát khóc!
Bên tai cô vang lên một giọng nói: "Nhược Giai, tại sao em lại khóc?"
Chu Nhược Giai lau sạch nước mắt: "Không, không có gì..."
Cô gái áo xanh chậm rãi ngồi xuống bên người Chu Nhược Giai: "Nhược Giai, khoảng thời gian vừa qua, chị đối xử với em thế nào?"
"Chị Thanh Dao đối xử với em rất tốt".
Chu Nhược Giai gật đầu.
Lục Thanh Dao hỏi tiếp: "Vậy chúng ta là bạn tốt đúng không?"
Chu Nhược Giai không hề do dự đáp: "Đương nhiên, em ở tại Hạo Thiên Tông đều nhờ có sự hỗ trợ của chị Thanh Dao".
Lục Thanh Dao cười một tiếng: "Nếu chị đã đối xử với em tốt như vậy, sao em không chịu chia sẻ bí mật nhỏ của em cho chị thế?"
Chu Nhược Giai lắc đầu: "Chị Thanh Dao, em không có".
"Ha ha, Nhược Giai à, xem ra quan hệ giữa hai chúng ta còn chưa đủ sâu sắc".
Lục Thanh Dao thở dài một hơi, đứng dậy muốn đi.
Chu Nhược Giai khẽ cắn cắn môi đỏ, cô cảm thấy thật khó quyết định.
Suốt một đường này, quả thực Lục Thanh Dao trợ giúp cô rất nhiều, cô gọi: "Chị Thanh Dao, em..."
"Nhược Giai à, nếu em không tiện nói ra thì thôi quên đi".
"Không!"
Chu Nhược Giai hít sâu một hơi: "Chị Thanh Dao, chị đồng ý giữ bí mật giúp em nhé"..