Như thể cả một thế kỷ đã trôi qua, Kỳ Dữu bình tĩnh lại, tiến lên vài bước, nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: "Làm... Làm sao anh vào được đây?”
Hỏi xong cô lập tức thấy hối hận.
Lần đính hôn này, ngoại trừ bạn bè thân thiết hai nhà Kiều - Kỳ thì còn mời không ít đối tác trong giới làm ăn, có ý muốn công khai việc hai nhà kết thông gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước rõ ràng cô nhìn thấy thẻ đen trong ví của người đàn ông này, đó chính là biểu tượng thân phận. Nhìn dáng vẻ và khí chất đều bất phàm của anh, nói không chừng cũng là một trong những đối tác, thậm chí còn quen biết cả ông chồng chưa cưới của cô!
Thôi xong rồi.
Cô dường như đã nhìn thấy một chiếc sừng to vật vã trên đầu Kiều Thẩm Diễm.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, chậm rãi đến gần, giày da giẫm lên đá cẩm thạch bóng loáng tạo thành tiếng vọng dài rung động lòng người.
Anh đứng trước mặt Kỳ Dữu, khom lưng kề sát vào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng lướt qua cổ cô, giọng nói trầm khàn: "Em nói xem, vợ chưa cưới.”
“...”
Như thể bị sét đánh vào người, có dòng điện chạy toàn thân, hai chân Kỳ Dữu bất giác nhũn ra, cổ họng nghẹn cứng đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh, anh, anh gọi tôi là gì?”
"Tiểu Diễm..."
Không đợi anh lên tiếng, cách đó mấy mét, giọng nói của Kiều Hủy vang lên: "Sao cháu lại ở đây, ông bà nội đang tìm cháu đấy, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.”
Bà ấy bước những bước tao nhã đến gần, khi đứng vững mới nhìn thấy Kỳ Dữu đang đứng đối diện, hơi kinh ngạc: "Dữu Dữu cũng ở đây à.”
Rồi lại nhìn hai người bằng ánh mắt đầy thâm ý, vui mừng nói: "Xem ra hai đứa đã gặp mặt rồi, vậy thì không cần cô giới thiệu nhiều nữa nhỉ?”
Kiều Thẩm Diễm hơi ngoảnh đầu, dùng ánh mắt thâm tình nhưng đủ để làm cho da đầu cô tê dại nhìn chằm chằm vào cô, cười nhẹ: "Vâng, chúng cháu trò chuyện... Rất vui.”
Kỳ Dữu vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì xác nhận với Kiều Hủy: "Cô ơi, vừa rồi cô gọi anh ấy là gì?”
"Tiểu Diễm đó, Kiều Thẩm Diễm, chồng chưa cưới của cháu." Kiều Hủy cười tủm tỉm nói.
“...”
Kỳ Dữu yên lặng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm giác bầu trời như sụp xuống. Các cụ nói cấm có sai, gieo nhân nào gặt quả nấy, con người nên làm chuyện xấu, bởi vì quả báo đến nhanh hơn bạn tưởng tượng.
Người đàn ông cầm lấy bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của Kỳ Dữu, nắm chặt trong lòng bàn tay, khẽ cười: "Rất mong được chỉ giáo, thưa cô Kiều tương lai.”
Kỳ Dữu: "..."
Vốn định làm gái tồi vô tình, ai ngờ lại kết hôn với *ONS.
*ONS: tình một đêm – one night stand
Giờ này khắc này, chỉ có một câu ‘mẹ kiếp’ mới có thể hình dung tâm trạng phức tạp của Kỳ Dữu. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới mình phản nghịch từ chối hôn ước, phóng túng ở quán bar, vậy mà lại qua đêm với chồng tương lai của mình?
Càng không thể tưởng tượng được rằng vị tổng giám đốc mới của Kiều thị - người nắm trong tay quyền hành của tập đoàn lớn, không chỉ trẻ tuổi, quyết đoán, có thủ đoạn, ngay cả nhan sắc cũng hơn người như thế này?
Kịch bản drama này là sao? Đến kịch bản phim thần tượng cũng không dám viết như vậy đâu!
Sau đó, đầu óc cô vẫn ở trong trạng thái chết máy, cố gắng khởi động vài lần lại thất bại, mạch não rốt cuộc không hoạt động nữa. Có nhân viên tới nhắc nhở tiệc đính hôn sắp bắt đầu, mời cặp đôi mới đến cửa đại sảnh chuẩn bị. Kỳ Dữu ngẩn ngơ đi theo, bọn họ nói như thế nào thì làm như thế ấy.
Trong phòng tiệc, Kiều Tông Minh và Kỳ Thịnh Viễn thay phiên nhau cảm ơn khách khứa, bởi vì chỉ là tiệc đính hôn, quy trình đơn giản hơn một chút. Khi MC hùng hồn nói ‘Mời cô dâu và chú rể tiến vào sân khấu’, cửa gỗ đóng chặt của phòng tiệc chậm rãi mở ra, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, tất cả tầm mắt trong sảnh theo ánh đèn sân khấu nhìn về phía một đôi giai nhân ngoài cửa.
Nhân viên ở bên cạnh thì thầm nhắc nhở: "Mời hai vị vào.”
Kỳ Dữu híp mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng chói lóa, nhấc làn váy lên đi về phía trước, giống như đang ở trong một tình tiết phim mơ mộng nào đó, rồi lại cảm nhận được cảnh tượng chân thật trước mắt đều có liên quan đến mình.
Một bàn tay lớn chạm bên hông, Kiều Thẩm Diễm ôm eo cô, cằm chống lên trán cô, hạ thấp giọng nói: "Tươi lên nào, cô Kiều.”
Lúc này Kỳ Dữu mới ý thức được trên mặt mình hiện rõ sự hoảng sợ và mờ mịt, không hề có vẻ vui sướng nên có khi đính hôn, không hợp với bầu không khí chung quanh.
Cô giật giật khóe miệng, cố nở một nụ cười gượng. Kiều Thẩm Diễm cầm lấy tay cô, ngón tay thon dài đan vào từng kẽ ngón tay của cô, siết chặt mười ngón tay với nhau.
Tai Kỳ Dữu vô thức đỏ lên, má ửng hồng, cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, thấy anh quay đầu mỉm cười với mình. Dưới ánh sáng êm dịu, gương mặt trong trẻo của anh hiện rõ vẻ tươi cười, đôi mắt sáng ngời và sâu thẳm ấy phản chiếu bóng dáng của cô.
Hai người bước lên thảm đỏ, tiếng vỗ tay không ngừng, Kỳ Dữu xuất hiện khiến cho các tiểu thư danh gia vọng tộc trang điểm tỉ mỉ trong phòng cũng trở nên xám xịt, chỉ có cô là ngôi sao chói mắt nhất.
"Đây chính là chồng chưa cưới của Kỳ Dữu sao, đẹp trai ra phết." Là bạn thân của Kỳ Dữu, hôm nay Ngôn Phạn cũng tới, anh ấy đứng ở quầy bar lắc ly sâm panh, tâng bốc bản thân: "Đương nhiên vẫn kém tôi một chút, cậu thấy tôi nói có đúng không?”
Trần Kim An không để ý tới anh ấy, cầm một cây kem socola trong khi tâm lý đang đấu tranh giữa hai lựa chọn, hoặc là mập như heo hoặc là hẹo vì đói. Đấu tranh trong vài giây, cô ấy chọn khuất phục trước đồ ăn.
Đang ăn thì vô tình ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Kỳ Dữu, thức ăn vừa mới vào miệng lập tức phun ra, kem văng tứ tung văng lên người Ngôn Phạn.
Cô ấy che miệng ho khù khụ: "Sao lại là anh ấy!?”
Ngôn Phạn mặc kệ anh là ai, xị mặt, gằn từng chữ: "Trần Kim An, tôi có thù với cậu à?”
Anh ấy vừa mua bộ âu phục mới...
Cho đến khi hai người sánh vai đứng trên bục, Kiều Thẩm Diễm đeo chiếc nhẫn đính hôn có viên kim cương to như trứng chim bồ câu cho cô trước mắt bao người, Kỳ Dữu vẫn cảm thấy khó tin, chớp mắt, thật sự cảm thấy như thể mình đang sống trong mơ vậy.
Cô đưa tay muốn véo mình, thôi bỏ đi, tiên nữ sợ đau.
Vì thế thừa dịp MC tuyên bố, cô nắm lấy bàn tay Kiều Thẩm Diễm đang đặt sau lưng, véo mạnh mu bàn tay anh một cái.
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, nói nhỏ: "Em làm cái gì vậy?”
“...”
Xem ra có đau, cho nên không phải đang nằm mơ, thế mà ảo thật đấy!
Nghi thức chấm dứt, hai người nắm tay đi từ trên bục xuống, sợi dây thần kinh trong đầu Kỳ Dữu rốt cục cũng nối lại được, cô có cảm thấy khiếp sợ nhưng sự tức giận lại chiếm thế thượng phong.
Cô mang giày cao gót thở hổn hển đi về phía trước, phát hiện anh vẫn còn ở phía sau, xoay người trừng anh: "Anh đùa tôi à? Anh thực sự biết tôi là ai, phải không?”
Kiều Thẩm Diễm day ấn đường, đáp: "Lúc ban đầu, tôi đâu có biết.”
Ý của anh rất rõ ràng - khi ngủ với cô, anh thực sự không biết cô là ai.
Kỳ Dữu đỏ mặt, cực kỳ tủi thân: "Cho nên ngày đó ở công ty, anh cố ý lơ tôi, không chịu gặp tôi đúng không?”
Kiều Thẩm Diễm hơi nhướng mày, không nói một lời.
Đúng, đó là vì thấy bất mãn chuyện sáng hôm đó cô không từ mà biệt nên cố ý chơi cô!
Kỳ Dữu tức giận không muốn nói chuyện với anh, đưa tay tháo nhẫn đính hôn định đập vào mặt anh. Nhưng cô cố rút mãi, chiếc nhẫn này đeo thì dễ tháo ra lại khó, tựa như bám chặt ngón tay cô, dù làm thế nào cũng không rút ra được.
"Đừng rút ra, ngón tay em đỏ hết lên rồi." Kiều Thẩm Diễm nhíu mày nói.
Lần này Kỳ Dữu hoàn toàn mất bình tĩnh, rầu rĩ đi tới quầy bánh ngọt lấy một cái bánh, tưởng tượng con gấu nhỏ bằng kem phía trên thành mặt Kiều Thẩm Diễm, dùng cái nĩa chọc nó nát bét!
Thế nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai, dưới sự nhắc nhở của Kiều Hủy, cô không thể không khoác tay Kiều Thẩm Diễm, đi mời rượu khách khứa.
Đối mặt với lời chúc phúc và lời khen ngợi của mọi người, hai người rất ăn ý giả vờ tình tứ. Nhất là Kiều Thẩm Diễm, cử chỉ nhẹ nhàng, nói chuyện lịch sự, toàn bộ hành trình đều bảo vệ cô bên cạnh.
Khi có người nhắc nhở cô bị dính kem bên môi, giọng anh tràn đầy ý cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô: "Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Với ánh mắt cưng chiều, trong mắt người ngoài, tình cảm của hai người vô cùng thắm thiết.
Kỳ Dữu nghĩ, nếu không phải trong nhà có ngai vàng chờ anh kế thừa, chỉ bằng kỹ năng diễn xuất thần thánh này của anh, e là đã sớm nắm trong tay giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau khi mời rượu xong, hai người được gọi trở về phòng nghỉ, phụ huynh hai bên đều ở trong đây, đang trò chuyện vui vẻ hòa thuận.
Rất lâu rồi nhà họ Kiều không có chuyện vui, bà cụ Kiều vui vẻ không thôi, nhìn thấy Kỳ Dữu thì vội vàng vẫy tay gọi cô đến bên người: "Bé ngoan, mau tới đây.”
Không tính người đàn ông chó má Kiều Thẩm Diễm, Kỳ Dữu vẫn rất thích bà cụ Kiều. Mỗi lần nhìn thấy bà lão, cô không khỏi nhớ tới bà ngoại thương mình nhất khi còn bé, không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với bà lão.
Cô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh bà cụ Kiều, cầm tay bà lão dịu dàng nói: "Bà ơi, hôm nay trông bà rất đẹp.”
Bà cụ Kiều cười híp cả mắt, vỗ tay cô nói: "Con bé này, chỉ được cái dẻo miệng dỗ bà vui. Bà già này cũng lớn tuổi rồi, làm sao còn có thể đẹp như mấy cô gái trẻ cơ chứ.”
Bà lão chạm nhẹ vào mũi Kỳ Dữu: "Hôm nay cháu mới là nhân vật chính.”
Kỳ Dữu làm nũng cọ cọ trên đùi bà ấy, rồi vươn tay giúp bà ấy đấm chân, vừa đấm vừa nói chuyện bên ngoài, hai bà cháu trò chuyện rất sôi nổi, ngược lại cháu ruột Kiều Thẩm Diễm lại không thể chen vào.
Anh nhàn nhã đút một tay vào túi, tựa vào bên cạnh bàn, muốn xem rốt cuộc cô làm thế nào mà có thể khiến cho bà lão thiên vị cô như thế, nhất quyết chọn cô làm cháu dâu.
"Tiểu Diễm nhà bà có phải rất đẹp trai hay không?" Bà cụ Kiều kéo tay Kỳ Dữu, liên tục dùng ánh mắt sắc bén như dao về phía cháu trai mình.
"À..." Kỳ Dữu hơi sững sờ, rất nhanh đáp: "Đẹp trai, vô cùng đẹp trai ạ.”
Lời này cũng không phải là dối lòng, cô vẫn rất tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của bản thân, chẳng qua giữa cô và Kiều Thẩm Diễm có một đống thù mới hận cũ, tạm thời cô còn chưa muốn nói chuyện với anh.
Để làm hài lòng bà lão, cô nói thêm: "Đẹp hơn những sao nam trên TV."
Không ngờ lại đúng lúc Kiều Thẩm Diễm ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi môi mỏng của Kiều Thẩm Diễm khẽ nhếch lên, chỉ cười không nói, ánh mắt trêu chọc như thể đang nói ‘Ồ? Tôi không ngờ em lại ưng tôi đến vậy’.
Kỳ Dữu tức giận liếc anh một cái.
Bà cụ Kiều cầm tay hai đứa cháu, rồi đặt tay hai người trên đầu gối bà lão, cảm thán: "Bà nội già rồi, sức khỏe không còn được như trước, có những chuyện đôi khi không nhớ rõ nữa. Sống đến từng tuổi này, dù sướng hay khổ thì bà đều đã trải qua, hiện giờ nguyện vọng lớn nhất chính là ôm thêm một đứa chắt mập mạp..."
"Khụ khụ..." Vừa đính hôn đã bị thúc giục sinh con, Kỳ Dữu sợ tới mức sặc nước miếng của mình.
Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, sao phải vội vàng như vậy chứ?
Cô hắng giọng hai cái, vừa định khéo léo biểu đạt mình không muốn có con sớm như vậy, Kiều Thẩm Diễm lại đột nhiên nắm chặt tay cô, bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô, ánh mắt dịu dàng nói: "Vâng, cháu đồng ý với bà, sau khi cháu kết hôn với Dữu Dữu, cháu nhất định sẽ nỗ lực hết sức mình.”