Mặc dù những lời mà Bối Nhị nói khiến Kỳ Dữu trằn trọc mất cả đêm, nhưng không thể phủ nhận rằng, bất kỳ cuộc hôn nhân hạnh phúc ngọt ngào như thế nào cũng sẽ gặp phải các loại vấn đề lớn nhỏ, huống hồ cô và Kiều Thẩm Diễm còn không có tình cảm với nhau.
Trước khi tổ chức lễ đính hôn, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, vốn hiểu biết về đối phương gần như bằng không. Vội vã đính hôn rồi lại vội vã kết hôn, bên ngoài trông có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tương lai sẽ không có biến cố gì xảy ra cơ chứ?
Kỳ Dữu nhận thấy mình rất có cảm tình với thói quen sạch sẽ, nếu có thể tiếp tục tôn trọng lẫn nhau, cho dù giữa hai người không có tình cảm cô cũng có thể tiếp nhận anh. Nhưng đối với ngoại tình, cô sẽ không khoan nhượng, mặc kệ anh có người trong lòng hay không, cô cũng không thể tiếp nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ vậy, cô liên lạc với một luật sư nổi tiếng trong ngành, yêu cầu người đó chuẩn bị cho mình một hợp đồng thỏa thuận tiền hôn nhân.
Hôn nhân luôn cần có cảm giác an toàn, trong điều kiện không chắc chắn về tình yêu của đối phương dành cho chính mình, vật chất là sự đảm bảo an toàn nhất. Cô không muốn tính toán ai, nhưng cũng phải có đường lui cho chính mình trước.
Chưa đầy nửa ngày, luật sư đã gửi bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã được soạn thảo đến hộp thư của cô.
Kỳ Dữu đọc sơ qua một lượt, thỏa thuận cũng tương đối đơn giản, chủ yếu là phân chia tài sản của mỗi người, cùng với việc xác định và bồi thường cho bên phải chịu thiệt trong hôn nhân. Bản thỏa thuận lạnh lùng như băng, không có chút lãng mạn ngọt ngào nào, diễn tả hết sức thực tế cụm từ ‘nấm mồ hôn nhân’.
Kỳ Dữu suy nghĩ một lát, in ra một bản rồi bỏ vào trong túi, chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Thẩm Diễm.
—
Tầng 68 Kiều thị, Văn phòng Tổng giám đốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Thẩm Diễm đang ngồi trên bàn làm việc lật xem một văn kiện, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính viền vàng, ánh mắt trầm tĩnh, chuẩn nét đẹp trí thức.
Hứa Sí Hoài ngồi đối diện anh, lười biếng vắt chéo chân chơi game. Anh ấy và Kiều Thẩm Diễm chơi với nhau từ hồi bé, hai người quen biết nhau ở trường mẫu giáo, bởi vậy ở trước mặt Kiều Thẩm Diễm, anh ấy không cần thiết phải giữ quy củ.
Thua liên tiếp ba ván, không còn cảm thấy thú vị nữa, Hứa Sí Hoài ném điện thoại di động lên bàn, rút một cây bút từ trong ống bút của Kiều Thẩm Diễm, chuyển sang nghịch chiếc bút.
"Ê, cây bút này của cậu cầm rất chắc tay, đặt làm ở đâu thế? Để tôi cũng đi đặt một cái giống cậu, lúc ký hợp đồng trông đẹp trai hơn hẳn.”
Kiều Thẩm Diễm cũng không ngẩng đầu lên, nói thẳng: "Thôi đi, với kiểu chữ gà bới của cậu, bút tốt đến đâu cũng lãng phí cả thôi.”
Hứa Sí Hoài: "..."
"Với cái miệng độc địa này của cậu sao có thể tìm được vợ nhỉ?"
Tăng Đình đang ngồi uống cà phê, không nhịn được cười, che miệng ho khù khụ. Anh ấy buông chiếc ly xuống, nhìn về phía Kiều Thẩm Diễm: "Mà này, tôi còn chưa từng gặp vợ chưa cưới của cậu. Rốt cuộc người phụ nữ như thế nào có thể khiến cậu sẵn sàng kết hôn với người ta vậy?”
Kiều Thẩm Diễm cười nhạt: "Đến ngày cưới nhất định cậu sẽ được thấy thôi.”
Hứa Sí Hoài vô cùng hứng thú, sửa sang lại âu phục, ngồi thẳng người, hắng giọng, nói: "Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi tham gia tiệc đính hôn của hai người họ. Cậu không thấy dáng vẻ tình tứ ngày hôm đó của bọn họ đâu, sến đến nỗi tôi ê cả răng. Dáng người của chị dâu nhà chúng ta hơi bị đỉnh, còn có thể sánh với Niệm Niệm nhà tôi.”
"Hai người họ không giống nhau." Kiều Thẩm Diễm bình luận.
Anh liếc nhìn anh ấy một cái, khép văn kiện trong tay lại, nhìn đồng hồ: "Tôi sẽ suy xét hạng mục này sau, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Hứa Sí Hoài: "Chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền vậy?”
Kiều Thẩm Diễm sửa sang lại ống tay áo, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Hẹn cô Kiều tương lai đi xem váy cưới.”
“...”
Tăng Đình và Hứa Sí Hoài nhìn nhau, ngán ngẩm lắc đầu: "Đàn ông đã kết hôn đều thích khoe khoang tình cảm hả?”
—
[Tôi đến rồi.]
Chiếc Maybach dừng ở ngoài sân nhà họ Kỳ, Kiều Thẩm Diễm ấn cửa sổ xe, nhìn rèm cửa sổ đóng chặt trên tầng, gửi cho Kỳ Dữu một tin nhắn trên WeChat.
Kỳ Dữu nhanh chóng trả lời: [Tôi xuống ngay đây, anh đợi tôi năm phút nữa.]
Một lát sau, cô lại hỏi: [Anh có muốn vào trong ngồi một lát không?]
Kiều Thẩm Diễm nghĩ, cùng lắm là đợi thêm năm phút chứ nhiêu, không cần vào nhà quấy rầy cô làm gì, vì thế đáp: [Không cần đâu, tôi ở ngoài xe chờ em.]
Kỳ Dữu: [Vậy được thôi.]
Mười hai giờ hai mươi tư phút, sau khi Kiều Thẩm Diễm ngồi trên xe duyệt xong báo cáo tài chính ngày hôm nay, lại đọc xong toàn bộ kế hoạch dự án, còn gọi điện thoại mất hai mươi lăm phút để nói chuyện với người phụ trách, Kỳ Dữu mới mở cửa chạy ra.
Kiều Thẩm Diễm nhìn đồng hồ trên cổ tay, day trán.
Nói là sẽ xuống ngay, vậy mà anh lại phải chờ suốt bốn mươi sáu phút.
Sự xuất hiện của Kỳ Dữu khiến Lộ Siêu ngồi ở hàng ghế đầu vốn không dám lên tiếng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ấy xuống xe mở cửa cho cô: "Chào buổi trưa, cô Kỳ.”
Kỳ Dữu trang điểm vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy để lộ bờ vai thon thả, gợi cảm, kiểu tóc cũng được chăm chút tỉ mỉ.
Cô nở nụ cười với Lộ Siêu: "Chào buổi trưa.” Sau khi ngồi vào trong xe, cô đặt túi xách ngăn giữa mình và Kiều Thẩm Diễm, nghiêng người, khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên, ánh mắt ngạo nghễ nhìn anh.
"Cái anh này, tôi nói năm phút nữa tôi sẽ xuống, anh cứ cách mười lăm phút lại gọi điện thoại cho tôi một lần là sao?"
“...”
Kiều Thẩm Diễm nhắm mắt lại, khẽ véo sống mũi, huyệt thái dương đột nhiên giật giật.
Trước khi gặp Kỳ Dữu, anh từng nghe Hứa Sí Hoài kêu ca trong group chat rằng chờ vợ ra ngoài là một môn học. Phụ nữ nói cô ấy vừa mới ra ngoài, chứng tỏ cô vừa mới rời giường, người phụ nữ nói cô ấy đang trên đường đi, chứng tỏ là cô ấy đang chuẩn bị trang điểm. Đừng bao giờ tin câu ‘năm phút đến nơi’ trong miệng của một người phụ nữ, cái gọi là năm phút thường được tính theo cấp số nhân.
Khi đó anh không cách nào hiểu được, xem ra, bây giờ anh chỉ vừa mới nhập môn mà thôi.
Anh hít sâu một hơi, cài cúc áo trên bộ âu phục: "Ăn cơm trưa chưa?”
Kỳ Dữu không còn khí thế vừa rồi, ôm bụng, đáng thương lắc đầu: "Vẫn chưa, tại tôi vội quá.”
"..." Kiều Thẩm Diễm lần thứ hai bị cứng họng, không biết nói điều gì.
Chuẩn bị hơn bốn mươi lăm phút mới ra ngoài cũng tính là gấp gáp sao? Đúng là niềm vinh hạnh của anh.
Anh nói địa chỉ rồi ra hiệu cho tài xế bắt đầu lái xe.
Suốt đường đi, Kỳ Dữu cũng không nói gì, dựa đầu vào cửa sổ xe, hai tay ôm bụng, biểu cảm hơi nhăn nhó. Kiều Thẩm Diễm nhìn cô chằm chằm vài giây, hỏi: "Thấy không thoải mái à?”
Kỳ Dữu mệt mỏi kêu rên: "Đúng vậy, bụng hơi đau một chút.”
Sợ tên ngơ như Kiều Thẩm Diễm không hiểu được, cô lại bổ sung thêm một câu: "Con gái có mấy ngày sẽ đau như vậy, anh có hiểu không?”
Kiều Thẩm Diễm gật đầu, không nói thêm gì thêm nữa.
Xe dừng trước cửa một câu lạc bộ kín, từ xa có quản lý mặc âu phục đang đứng ở bên ngoài nghênh đón. Câu lạc bộ cao cấp như vậy chỉ có dành cho thành viên, trên bản đồ bình thường không thể tìm được địa chỉ.
Hai người ngồi trong một gian phòng sáng sủa tao nhã, nhạc trữ tình nhẹ nhàng du dương. Dưới sự giới thiệu của người quản lý, món chính hôm nay là bít tết sốt nấm gan bò, thịt bò được vận chuyển bằng đường hàng không từ Wisconsin, Mỹ từ sáng sớm nay.
Khoảng thời gian chờ thức ăn lên, bồi bàn bưng lên hai ly nước cam tươi vắt. Từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, Kỳ Dữu còn chưa kịp uống nước, nói lời cảm ơn với nhân viên phục vụ, cầm ống hút uống.
Bên ngoài ly thủy tinh có những giọt nước lạnh lẽo đọng lại, Kiều Thẩm Diễm lấy tay chạm vào ly, là đá.
Anh khẽ nhíu mày, đưa tay lấy ly nước cam trong tay Kỳ Dữu, trả lại cho bồi bàn: "Phiền cậu đổi thành ly nước ấm giúp tôi, cám ơn.”
Kỳ Dữu còn chưa kịp uống xong, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng bồi bàn, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi sắp chết khát rồi.”
Kiều Thẩm Diễm lau tay: "Bụng sẽ đau.”
Bồi bàn lại bưng đồ uống mới lên, Kiều Thẩm Diễm ra hiệu chờ, mu bàn tay chạm vào thành ly, xác định nhiệt độ thích hợp mới vừa ý bảo bồi bàn bưng đến trước mặt Kỳ Dữu.
Kỳ Dữu cắn ống hút, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn anh vài lần, trong lòng khẽ rung động, nhớ tới phần thoả thuận còn ở trong túi, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
Cô nói: "Không ngờ anh còn rất biết cách chăm sóc người khác đó.”
Món ăn đã được mang hết lên, Kiều Thẩm Diễm rủ mắt cắt bít tết trong đĩa, nghiêm chỉnh nói: "Vào kỳ kinh nguyệt không được ăn đá, đây là thường thức.”
Kỳ Dữu nhìn anh chằm chằm: "Thường thức? Tôi còn tưởng anh có kinh nghiệm chăm sóc bạn gái cũ cơ chứ.”
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày, đưa toàn bộ miếng bít tết được cắt đến trước mặt cô: "Tôi không có bạn gái cũ. Giống như tôi là mối tình đầu của em, em cũng là mối tình đầu của tôi. ”
Sắc mặt anh quá mức bình tĩnh, ánh mắt chân thành, giống như một dòng điện bluetooth, khiến cho tim người ta bất giác đập nhanh hơn.
Bàn tay Kỳ Dữu đặt dưới bàn níu chặt làn váy, hô hấp rối loạn, từ gò má đến vành tai dần đỏ ửng.
Cảm giác này rất vi diệu, cô cảm thấy mình như đang bị... Thả thính.
A a a a a, tên đàn ông khốn kiếp này, sao lại có thể trêu chọc cô như vậy chứ?
Kỳ Dữu vùi đầu ăn, hất mái tóc dài ra sau, che vành tai đỏ bừng.
Một lát sau, cô vẫn chưa có ý định từ bỏ ý, ngẩng đầu hỏi: "Ngay cả người trong lòng cũng không có à?”
Kiều Thẩm Diễm buông dao nĩa xuống, xị mặt, nhìn cô: "Kỳ Dữu, rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”
"Cũng không có gì, chỉ là tôi và Trần Kim An từng xem một bộ phim truyền hình. Nam nữ chính mãi mới thành đôi, đột nhiên có một ngày, người ấy của nam chính trở về quấy rầy cuộc sống của hai người bọn họ, nam chính phân vân không biết chọn ai, nữ chính lập tức bỏ anh ta. Cảm giác đó rất khó chịu, anh hiểu không?”
Kỳ Dữu vẫn không thay đổi được tật xấu nói lắp khi căng thẳng của mình, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cúi đầu chọc vào đĩa salad trái cây trước mặt mình.
Cô cảm thấy lời nói của cô rất dễ hiểu, Kiều Thẩm Diễm thông minh như vậy hẳn là sẽ hiểu ý cô chứ?
Hai ngón tay Kiều Thẩm Diễm khẽ day trán, anh không theo kịp suy nghĩ của vợ chưa cưới nhà mình, chỉ một ly nước cam mà thôi, làm sao có thể liên tưởng tới chuyện anh có người trong lòng rồi ly hôn cơ chứ.
Anh nhíu mày nói: "Sau này bớt xem mấy bộ phim truyền hình lố bịch như vậy lại."
"Hả?”
"Ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng."
"..."
Một lúc sau, Kiều Thẩm Diễm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tình tứ: "Đừng lo lắng, không có cái người được gọi là người trong lòng của tôi đâu. Trước đây chưa từng có, sau này cũng sẽ không có."
Cô phải thừa nhận rằng, tên đàn ông khốn kiếp này đôi khi cũng rất được.
Kỳ Dữu nhìn chăm chú vào mắt anh, gần như chìm đắm trong đôi mắt tràn ngập tình cảm của anh, nhịp tim gia tăng, hàng mi dài khẽ run run.
Gò má cô càng lúc càng đỏ hơn, cô vô thức lùi người ra sau tránh khỏi ánh nhìn rực lửa của anh, thúc giục: “Mau ăn đi, lát nữa chúng ta còn phải đi xem váy cưới nữa.”