Từ hơn một tháng trước, nhà họ Kiều đã liên hệ với các nhà thiết kế của các thương hiệu nổi tiếng để thiết kế một bộ váy cưới lộng lẫy độc nhất dành cho Kỳ Dữu.
Sau khi chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng Kỳ Dữu chọn ra một bản thiết kế của nhà thiết kế thuộc một thương hiệu nổi tiếng có tên tuổi ở Ý. Hôm nay, nhà thiết kế đã bay đến thủ đô để cho Kỳ Dữu thử trước bán thành phẩm, sau đó dựa theo dáng người của cô để điều chỉnh thêm.
Ở phương Tây, chú rể không thể nhìn thấy cô dâu mặc chiếc váy cưới cho đến ngày cưới, đó gọi là sự lãng mạn của first look.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, lần thử váy cưới này, Kỳ Dữu vừa đến cửa hàng trao đổi với nhà thiết kế chưa được bao lâu, đã được dẫn một mình lên phòng thử đồ trên tầng, Kiều Thẩm Diễm ở lại phòng VIP chờ, cũng không được nhìn Kỳ Dữu thử váy.
Chiếc váy cưới dài khoảng chừng hai mét, được thêu tỉ mỉ bằng tay, nạm đầy kim cương tấm thể hiện sự sang trọng quý phái.
Kỳ Dữu chỉ xem qua bản thiết kế một lần, lúc ấy còn rất thích, sau khi mặc vào thì lại thấy không giống như tưởng tượng.
Nhà thiết kế dùng tiếng Anh khen vóc dáng và khí chất của cô, Kỳ Dữu gật đầu mỉm cười, quay đầu chụp hình trong gương gửi cho Trần Kim An: [Cậu cảm thấy có đẹp không?]
Trần Kim An đang đi làm, lại trả lời rất nhanh: [A a a, với tầm nhìn hạn hẹp của tớ, kim cương lấp lánh blink blink lóe mù mắt tớ luôn! Quả nhiên là váy cưới dành cho tiên nữ mặc!]
Kỳ Dữu: [Vậy sao, nhưng đột nhiên tớ cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó.]
Trần Kim An lập tức đổi giọng: [Nhưng mà! Trong trái tim tớ, bản thiết kế của cậu vẫn đỉnh nhất, ngay cả những tên tuổi lớn cũng không thể sánh bằng. Tớ vẫn cảm thấy bộ váy cậu mặc vào hôm tốt nghiệp đẹp nhất!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Dữu rất thích bộ đồ đó của cô, cảm thấy phân vân, xoay trái xoay phải rồi ngắm mình trong gương, cuối cùng đưa ra một quyết định táo bạo.
Nửa tiếng sau, Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm trở lại xe, Kiều Thẩm Diễm nhướng mày hỏi: "Tại sao chỉ đặt váy dạ hội đã đi ra ngoài rồi? Em không thích váy cưới à?”
Kỳ Dữu cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Ừ, tôi muốn đổi nhà thiết kế khác.”
Kiều Thẩm Diễm lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô, lấy điện thoại ra: "Được thôi, em thích nhà thiết kế của thương hiệu nào, tôi bảo cấp dưới liên hệ giúp em.”
"Đừng đừng đừng." Kỳ Dữu đè tay anh lại, tỏ thái độ lập lờ: "Tôi... Tôi đã chọn được người rồi. Chuyện váy cưới anh không cần phải lo, tôi có thể tự mình lo được.”
"Cũng được." Kiều Thẩm Diễm gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Buổi chiều ở công ty có một cuộc họp quan trọng, Kiều Thẩm Diễm không còn thời gian đi dạo phố cùng cô nữa. Trên đường về, bầu không khí quá nhàm chán, Kỳ Dữu ngủ thiếp đi, chờ cô tỉnh lại đã phát hiện mình đang gối đầu lên đùi người đàn ông, trên bụng còn đắp một tấm chăn nhỏ.
Cô vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, co người, bàn tay cọ vào quần âu của người đàn ông, lẩm bẩm: "Cái gối này cứng thật đó.”
“...”
Kiều Thẩm Diễm khẽ nói: "Vậy mà trông em ngủ thoải mái ra phết nhỉ?”
Nghe thấy giọng nam trầm này, Kỳ Dữu trở nên tỉnh táo ngay tắp lự. Cô như bị điện giật, lập tức ngồi dậy, hoảng loạn nhìn bốn phía, lúc này mới nhớ ra dường như mình ngồi lướt điện thoại di động một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Cô theo bản năng sờ lên khóe miệng, lại dùng lòng bàn tay sờ soạng quần âu của Kiều Thẩm Diễm, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm nói: "May quá, không chảy nước miếng.”
Kiều Thẩm Diễm hít sâu một hơi, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói khàn khàn: "Đừng chạm lung tung.”
“Ồ.”
Kỳ Dữu tức giận thu tay về, quỷ hẹp hòi, đụng một cái cũng không được sao.
Cô sửa sang lại kiểu tóc của mình rồi nhìn ra cửa sổ xe, không bao lâu sau xe dừng bên ngoài nhà họ Kỳ. Kỳ Dữu cầm túi xách, đẩy cửa bước xuống xe, quay lưng về phía chồng chưa cưới trên danh nghĩa rồi khoát tay, nói: "Tôi về nhé.”
"Kỳ Dữu." Kiều Thẩm Diễm gọi cô lại.
"Hả?" Kỳ Dữu quay đầu lại.
"Chúng ta làm thủ tục kết hôn vào thứ hai tuần sau đi." Sắc mặt Kiều Thẩm Diễm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm.
Kỳ Dữu ngẩn người, có lẽ đây là lời cầu hôn không lãng mạn nhất mà cô từng nghe, không có cảm giác trang trọng cũng không có lời thề động lòng người, giọng điệu bình thản giống như đang hỏi cô ‘Sáng mai ăn cái gì’.
Quên đi, cô chẳng trông mong tên đàn ông khốn kiếp này hiểu cái gì gọi là lãng mạn. Tính ra cô và Kiều Thẩm Diễm đính hôn đã được hơn nửa tháng, giữa tháng sau phải chuẩn bị hôn lễ, bây giờ đúng là thời điểm nên đi đăng ký kết hôn.
Cô gật đầu: "Được, quyết định vậy đi.”
Sau khi về đến nhà, Bentley và Ferrari ở trong nhà nhiệt tình nghênh đón cô, Kỳ Dữu bước vào huyền quan chuẩn bị thay giày, chuông cửa bất thình lình vang lên, cô thuận tay mở cửa, Lộ Siêu xách theo một cái túi giấy đứng ở bên ngoài.
"Cô Kỳ, vừa rồi quên đưa cái này cho cô. Tổng giám đốc Kiều bảo tôi nhắc nhở cô phải hâm nóng chúng lại để uống, mấy ngày nay không nên để bản thân bị nhiễm lạnh.”
Kỳ Dữu nhận lấy, trong túi giấy đặt một cốc nước vẫn còn giữ được độ ấm, trên nắp có tên thương hiệu và tên sản phẩm: trà táo đỏ long nhãn.
“...”
Kỳ Dữu cảm ơn Lộ Siêu, nhìn chiếc Maybach đang dừng bên ngoài, trong lòng thoáng rung động.
Sau bữa tối, Kỳ Thịnh Viễn và cô vợ trẻ xem phim thần tượng chiếu vào lúc tám giờ trong phòng khách, Kỳ Dữu ra sân cho cá ăn, lòng nặng trĩu tâm sự đi lên phòng.
Căn phòng bật đèn, dưới ánh sáng mờ ảo, Ferrari nằm lăn lộn trên thảm, mông béo ngọ nguậy.
Cô buồn rầu nằm sấp xuống bàn, một bên là hợp đồng thỏa thuận tiền hôn nhân, một bên là trà táo đỏ long nhãn do Kiều Thẩm Diễm tặng, rối rắm mất lúc lâu.
Sau một hồi giãy giụa, cô quyết xé bản thỏa thuận tiền hôn nhân thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.
Phải tin tưởng tên đàn ông khốn kiếp này, coi như đặt cược cuộc sống tương lai của mình vào tay anh vậy.
—
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, đến ngày nghỉ, Kỳ Dữu hẹn Trần Kim An cùng đi xem phim.
Còn một thời gian nữa mới đến lúc bộ phim bắt đầu, hai người đi dạo trong khu trung tâm thương mại. Đúng lúc Trần Kim An vừa được phát lương ngày hôm qua, muốn tự khao bản thân, kết quả là cách mua sắm của Kỳ Dữu một lần nữa làm mới nhận thức của cô ấy về người có tiền.
Mua một lèo các sản phẩm trong mấy thương hiệu lớn, Trần Kim An che ví tiền của mình, run rẩy nói: “Dữu Dữu, với sở thích sưu tầm túi xách của cậu, xem ra cũng chỉ có Kiều Thẩm Diễm nhà cậu mới nuôi nổi cậu mà thôi.”
Kỳ Dữu hừ một tiếng: "Đến khi phòng làm việc của tớ thành lập thì không cần anh ấy nuôi.”
Trần Kim An: "À, cậu thật sự không mặc chiếc váy cưới cao cấp được đặt riêng à?”
Kỳ Dữu lắc đầu: "Không thích nữa, tớ muốn tự mình thiết kế một bộ váy cưới dành cho riêng mình, cậu thấy thế nào?”
"Đương nhiên là quá tuyệt rồi! Thời khắc thiêng liêng như vậy, mặc váy cưới do chính tay mình thiết kế là một điều thật sự rất có ý nghĩa." Mắt Trần Kim An sáng lên, ôm lấy cổ Kỳ Dữu: "Sau này váy cưới của tớ cũng sẽ giao cho cậu thiết kế, tớ đặt trước rồi! Nếu không chờ lúc cậu đã nổi tiếng rồi, tớ còn phải xếp hàng từ tận Pháp mất.”
Kỳ Dữu cù eo cô ấy: "Cậu mơ cũng đẹp quá nha, bạn trai còn chưa thấy bóng đã bắt đầu muốn đặt váy cưới rồi sao?”
Lúc phim sắp được chiếu, hai người vừa vui vẻ nói chuyện vừa đi lên thang cuốn đến rạp chiếu phim trên tầng thượng.
Cuối tuần, trung tâm thương mại đông nghịt người, đang nói chuyện, Trần Kim An lơ đãng nhìn thấy một đôi tình nhân đi xuống từ thang cuốn bên cạnh, chợt im bặt, ánh mắt dần ảm đạm.
Kỳ Dữu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Ngôn Phạn và bạn gái mới của anh ấy đi xuống dưới, hai người tay trong tay, nói nói cười cười, trông rất thân mật.
Cùng lúc đó, Ngôn Phạn cũng nhìn thấy các cô, nụ cười bỗng chốc đông cứng lại, trong lúc bối rối, anh ấy buông tay bạn gái ra, bình tĩnh nhìn Trần Kim An: "Kim An..."
Trần Kim An làm bộ như không nghe thấy, quay mặt đi, che giấu cảm xúc trên mặt.
Bạn gái bất mãn với biểu hiện của Ngôn Phạn, bĩu môi kéo tay anh ấy, lắc cánh tay anh ấy làm nũng, nói: "Anh yêu, em muốn uống trà sữa, anh đi xếp hàng mua cho em có được không? ”
Ngôn Phạn không có phản ứng.
Trong lòng Kỳ Dữu thầm mắng ‘làm trò’, hắng giọng, ôm vai Trần Kim An, dùng giọng điệu giả tạo khiêu khích: "Cục cưng à, không phải cậu nói là công ty cậu có một vị giám đốc đang theo đuổi cậu sao? Theo tớ, chuyện tình cảm cần phải chú ý đến thời điểm, anh ấy đối xử tốt với cậu như vậy, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, ở bên anh ấy cũng được đấy.”
Hai bên từ từ đến gần, giống như hai đường thẳng giao nhau, sau khi tụ lại một điểm, dần dần rời xa. Mấy câu này cũng rơi vào tai của Ngôn Phạn, anh ấy nhíu mày, xụ xuống.
Bộ phim bắt đầu đúng giờ, trong phòng chiếu phim, ánh sáng mờ mờ, tiết tấu phim chậm rãi, cốt truyện buồn rất cảm động, lấy đi không ít nước mắt của các cô gái.
Trần Kim An cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, không rõ là do tình tiết phim, hay là vì người khác.