Trần Kim An là dân bản địa, ba mẹ cô ấy đi làm ăn ở miền Nam, quanh năm suốt tháng đều không ở nhà, sau khi tốt nghiệp, cô ấy ở lại căn nhà cũ do ba mẹ để lại ở thành phố, vừa hay tiện đường đi làm.
Xem phim xong, sắc trời đã sẩm tối, Kỳ Dữu lái xe đưa Trần Kim An đến đầu hẻm, xa xa nhìn thấy dưới ánh đèn đường có một bà lão đang khom lưng ngồi bóc đậu, đối diện dường như còn có một người đang ngồi, nhìn không rõ mặt, hai người đang trò chuyện hết sức vui vẻ.
Thấy Trần Kim An bước xuống xe, bà lão nhiệt tình vẫy tay với cô ấy: "Kim An đấy à, sao bây giờ mới trở về? Bà thấy bạn trai cháu đã đợi cháu được một lúc lâu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kim An sửng sốt, âm thầm trao đổi ánh mắt với Kỳ Dữu đang ngồi ghế lái, sau đó thấy người đang ngồi đối diện bà lão chậm rãi đứng lên. Dáng người cao ráo, tóc ngắn gọn gàng, anh ấy mặc đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, đôi mắt sáng ngời, khi cười thì để lộ hàm răng trắng như tuyết.
"Bà ơi, cháu không phải bạn trai của cô ấy, cùng lắm là bạn thân thôi.”
Ngôn Phạn rất xảo quyệt, lại rất biết cách nói chuyện. Suốt bốn năm đại học, từ chủ nhiệm khoa đến bảo vệ đều quen mặt anh ấy, quả thực là kiểu người ‘trẻ không tha già không thương’.
Bà lão cười nói: "Bà hiểu mà, chàng trai trẻ, cháu phải thật cố gắng nhé.”
Ngôn Phạn cười cười không nói lời nào, bước về phía Trần Kim An, xách túi đựng sủi cảo, gãi cổ, đưa tới trước mặt cô ấy: "Cậu không chịu nghe điện thoại, tôi tiện đường tới xem thử, thuận tiện mang cho cậu một phần bữa khuya.”
Sắc mặt Trần Kim An lạnh lẽo, ánh mắt cũng lộ ra sự lãnh đạm: "Tôi không cần, cậu cầm về đi.”
Ngôn Phạn nhìn cô ấy, không chịu thu tay lại: "Kim An, chúng ta nhất định phải như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người giằng co một lúc, Trần Kim An gật đầu lui về phía sau hai bước, khó chịu ném túi sủi cảo vào thùng rác, sau đó vẫy tay với Kỳ Dữu đang ngồi trong xe, xoay người đi vào nhà.
Ngôn Phạn đứng sững sờ tại chỗ, Kỳ Dữu hừ một tiếng trước sự kinh ngạc của anh ấy, quay đầu xe muốn đi về, Ngôn Phạn bước tới ngăn xe của cô, đập cửa sổ xe, rủ mắt hỏi: “Cậu nói ở công ty cô ấy có người đuổi theo cô ấy, chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”
Thật ra chuyện mà hôm nay Kỳ Dữu nói ở trung tâm thương mại cũng không phải là bịa đặt ra để chọc tức Ngôn Phạn. Từ khi thực tập tới nay, giám đốc sáng tạo của công ty Trần Kim An vẫn luôn có cảm tình với cô ấy, lúc tăng ca sẽ đưa cô ấy về nhà, giúp đỡ cô ấy khi cô ấy mệt mỏi vì mấy dự án.
Trần Kim An cũng từng dao động, chỉ là trong lòng vẫn chưa buông được, do dự không quyết định.
Kỳ Dữu tức giận liếc xéo Ngôn Phạn một cái: "Liên quan gì đến cậu? Cậu có thể tình tứ với bạn gái, lại không cho phép cậu ấy có người yêu à?”
Cô kéo cửa sổ xe lên, đạp chân ga, xe thể thao chậm rãi rời khỏi ngõ, lúc rẽ cô liếc mắt nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ trong gương chiếu hậu, hừ lạnh: "Thằng tồi!”
Quả thật khi so sánh mới có thể thấy rõ sự chênh lệch, so với Ngôn Phạn luôn tỏ thái độ mập mờ với Trần Kim An, thái độ hôm đó của Kiều Thẩm Diễm rõ ràng hơn nhiều. Câu ‘Trước kia không có, sau này cũng sẽ không có’ mới có thể cho người phụ nữ cảm giác an toàn.
//
Về đến nhà, Kỳ Dữu tẩy trang chăm sóc da xong, thuận tiện tìm mấy truyện cười trên mạng gửi cho Trần Kim An, câu được câu chăng tán gẫu cùng cô ấy trên WeChat.
Trần Kim An biết cô muốn dỗ mình, nói: [Tớ không sao đâu, cậu cũng đừng lo lắng, tớ không còn là đứa ngốc ngày ấy nữa rồi.]
Kỳ Dữu: [Nhưng bây giờ cậu vẫn không quá thông minh mà.]
Tuy rằng trêu chọc Trần Kim An, nhưng cô vẫn rất thương cô ấy.
Cho dù cô ấy bình thường luôn tỏ ra vui vẻ vô tư, trong chuyện tình cảm lại hơi ngây thơ.
Ngôn Phạn và Trần Kim An là bạn cùng lớp từ năm cấp ba, hai người họ làm bạn cùng bàn ba năm, sau khi tốt nghiệp cấp ba lại thi đậu cùng một trường đại học.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè thuần khiết như vậy. Mọi người cho rằng bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, nhưng bọn họ lại duy trì mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu này suốt bảy năm.
Kỳ Dữu không biết hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, lúc cô quen Ngôn Phạn, anh ấy đã là một công tử đào hoa, thay bạn gái như thay áo, bất kể là đàn em cấp dưới hay là đàn chị trong trường đại học đều từng qua tay anh ấy.
Trần Kim An cũng rất mẫn cảm, dưới tình huống như vậy càng không dám bày tỏ tình cảm của mình.
Tốt nhất là nên giữ bí mật trong lòng mình, Trần Kim An có nhan sắc, lại là người tài hoa. Tuy rằng gia thế rất bình thường, nhưng cô ấy lại ăn điểm ở tính cách, nam sinh theo đuổi cô ấy cũng không ít. Kỳ Dữu khuyên cô ấy nên sớm tỉnh táo, giả ngây giả dại suốt mấy năm cũng đủ rồi.
Mỗi khi Trần Kim An bắt đầu dao động, Ngôn Phạn lại nhử mồi cô ấy. Bạn gái của anh ấy nhiều vô số, duy chỉ có Trần Kim An là sự tồn tại ổn định nhất bên cạnh anh ấy. Các bạn gái cũ không ít lần cãi nhau với anh ấy vì Trần Kim An, nhưng anh ấy thà đồng ý chia tay cũng không chịu nghỉ chơi với Trần Kim An.
Anh ấy luôn gieo hy vọng lúc Trần Kim An muốn từ bỏ, nhưng chưa bao giờ thể hiện rõ ràng tình cảm của mình, hai người cứ mập mờ suốt bảy năm.
Trần Kim An: [Tớ đã quyết định rồi, tớ nghĩ là tớ sẽ không thích cậu ấy nữa. Tuổi trẻ mà, ai mà chưa từng mắc phải sai lầm cơ chứ! Đàn ông nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ có nhiều người đẹp trai hơn cậu ấy nhiều!]
Kỳ Dữu: [Đúng vậy! Phải có giác ngộ như vậy chứ! Yêu đương làm cái gì cơ chứ, chăm chỉ làm việc kiếm tiền mới đúng! Cậu hãy nhớ tới ước định ba mươi năm nữa của chúng ta là dẩy đầm ở Maldives!]
Trần Kim An: [Này cô gì ơi, cô sắp đi đăng kí kết hôn rồi đấy, có thể bớt xạo ke một chút được không!]
Kỳ Dữu chuyển cho cô ấy một số tiền lớn: [Nhận lấy hoa của tớ nè, mau chóng quên cậu ấy đi.]
Mắt Trần Kim An sáng lấp lánh: [Mẹ đường ơi, nuôi con đi.]
//
Vào ngày làm thủ tục kết hôn, bầu trời quang đãng mát mẻ.
Mới sáng sớm Kỳ Dữu đã bị tiếng gõ cửa của Kiều Tầm Tuân đánh thức, xoay người nhìn đồng hồ báo thức, còn chưa tới bảy giờ sáng.
Cô tức giận rời giường, mỗi lúc cô không ngủ đủ giấc sẽ cực kì nóng nảy. Cô đi chân trần mở cửa cho Kiều Tầm Tuân, sắc mặt vẫn xám xịt như cũ.
Nhưng ngày hôm nay tâm trạng của Kiều Tầm Tuân lại rất tốt, không chỉ chuẩn bị bữa sáng cho cô, còn chu đáo chuẩn bị các loại giấy tờ cần thiết như giấy tờ tùy thân hay sổ hộ khẩu.
Với kinh nghiệm từng bị lừa, Kỳ Dữu bất chợt nảy sinh lòng cảnh giác với sự ân cần của cô ấy: "Hôm nay dì bị làm sao vậy?”
Kiều Tầm Tuân trợn tròn mắt, kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào nhà.
Cô ấy chỉ vào chiếc Maybach màu đen đang đỗ ở tầng dưới rồi nói: “Thưa cô cả Kỳ, cô có biết hôm nay là một ngày tốt, sẽ có rất nhiều người đi đăng kí kết hôn không? Chú tôi đã đợi cô ở dưới lầu gần nửa tiếng rồi, cô định lúc nào mới ra ngoài vậy?"
"..."
Lúc này Kỳ Dữu mới nhớ ra tối hôm qua cô và Kiều Thẩm Diễm đã trao đổi với nhau, cô đã đồng ý sẽ ra ngoài vào lúc bảy giờ sáng.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm tắm rửa, vừa đánh răng vừa gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Thẩm Diễm: [Xin lỗi, tôi ngủ quên, đợi tôi năm phút nữa nhé.]
Lúc này Kiều Thẩm Diễm đang xem tin tức phân tích tài chính ngày hôm nay, khi nhìn thấy từ ‘năm phút’, lông mày anh giật giật.
Anh trả lời: [Không sao, không cần phải vội.]
Anh nhắm mắt lại nói với Lục Siêu: “Lấy bản hợp đồng ngày hôm qua chưa hoàn thành ra đây.”
Hôm nay Kỳ Dữu sửa soạn khá nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã xuống dưới lầu. Sau khi kiểm tra các loại giấy tờ, xác định đã mang theo đầy đủ mọi thứ, tài xế lái xe tới Cục Dân chính.
Đúng như lời Kiều Tầm Tuân nói, hôm nay Cục Dân chính đã sớm chật kín người, mọi người đã xếp hàng trước cổng từ lâu. Sau khi phải chờ đợi cả buổi sáng, điền đơn, ký tên rồi chụp ảnh, cuối cùng bọn họ cũng nhận được hai tờ giấy màu đỏ của mình.
Kỳ Dữu nhìn tên cô trên giấy đăng ký kết hôn, vẫn hơi bối rối.
Cô là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, một thiếu nữ giàu có, xinh đẹp và rất tài năng. Thấy cuộc sống độc thân sung sướng cùng với vô số trai đẹp đang vẫy gọi, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kết hôn với tình một đêm của mình.
Bị nhân gian mê hoặc, tiên nữ thở dài.
Sau khi cầm giấy đăng ký kết hôn trở lại xe, Kiều Thẩm Diễm trầm mặc cúi đầu hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt như thể muốn xuyên thấu tờ giấy đăng ký kết hôn vậy.
Anh đưa tay về phía Kỳ Dữu: “Điện thoại di động.”
"Làm cái gì?" Kỳ Dữu hỏi, nhưng vẫn rất thành thật đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.
Kiều Thẩm Diễm nhướng mày, mở máy ảnh ra chụp giấy đăng ký kết hôn lại, gõ vào màn hình một lúc sau mới trả lại điện thoại cho cô: “Được rồi.”
Kỳ Dữu nghi ngờ cầm điện thoại.
Xem xong, cô muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Kiều Thẩm Diễm đúng là một con cáo già, anh lấy tài khoản WeChat của cô đăng giấy chứng nhận kết hôn lên Khoảnh khắc WeChat của cô, kèm theo dòng chữ: [Từ hôm nay trở đi, tôi là cô Kiều.]
“...”
Nhìn hàng loạt lượt thích và bình luận hiện lên, Kỳ Dữu cảm thấy muốn chết quách đi cho rồi, kể cả muốn xóa đi thì cũng đã quá muộn.
Thế nên cô chỉ ném điện thoại qua một bên, tự ám thị bản thân.
Đúng, chính xác, người phụ nữ đã kết hôn đó là cô.
Kiều Thẩm Diễm cười như không cười nhìn cô: “Chúc cô Kiều trăm năm hạnh phúc.”