“Thưa sếp, tài liệu đã được chuyển đến hòm thư của anh, ngoài ra, bà cụ đã biết tin hôm nay anh về nước, hỏi khi nào anh về nhà.”
Kiều Thẩm Diễm đóng cửa phòng VIP lại, cánh cửa ngăn cách tiếng như quỷ khóc sói tru bên trong, lại phải nghênh đón âm thanh cuồng nhiệt từ sàn nhảy, tiếng nói trong điện thoại đứt quãng, không thể nghe rõ.
Anh ngắt điện thoại, bảo trợ lí liên lạc qua WeChat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy giờ trước, anh kết thúc cuộc sống mười mấy năm ở hải ngoại, quay lại thủ đô. Mấy người anh em quan hệ không tệ với anh lại chọn địa điểm thế này cho anh đón gió tẩy trần, ồn ào như cái chợ, khiến anh không thích ứng kịp.
Anh tìm một góc tương đối yên tĩnh, dựa vào tường, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo bạc hà, sau đó cúi đầu bấm điện thoại.
Một đôi giày cao gót màu đỏ chậm rãi lọt vào tầm mắt anh.
Đôi giày cao gót có quai thời thượng, móng chân cũng sơn màu đỏ tươi rực rỡ, chân dài nuột nà, cân đối.
Kỳ Dữu được không ít người theo đuổi nhưng lại không có kinh nghiệm tán tỉnh đàn ông. Tuy trong lòng cô hơi lo lắng, trên mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ, cô mím môi, chọn lời dạo đầu cũ rích: “Anh gì ơi, anh đi một mình à?”
Kiều Thẩm Diễm ngước mắt, thản nhiên đánh giá người trước mắt này.
Cô có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, chiếc quần short ôm trọn vòng ba cực kì tôn dáng, rãnh ngực lờ mờ lộ ra, ánh đèn trong quán bar lúc sáng lúc tối dừng trên người cô, thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất xinh đẹp, nhưng dường như không có gì khác biệt so với những cô gái từng lảng vảng quanh anh trước đây.
Anh hờ hững thu hồi tầm mắt: “Không.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách trên núi, vừa thờ ơ lại vừa xa cách, vừa mở miệng đã lập tức kết thúc câu chuyện.
Ánh mắt Kỳ Dữu hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng che giấu, cô mặt dày lại gần thêm một bước, quơ ly rượu trong tay: “Vậy… Anh muốn uống cùng tôi một ly không?”
Người đàn ông cúi đầu bấm điện thoại, không lên tiếng đáp lời, mặt ẩn trong góc tối, không bộc lộ cảm xúc.
“Tôi biết một loại rượu chỉ ở đây mới có, rất ngon.”
Vẫn không để ý tới cô.
Kỳ Dữu ngẩn ra hai giây, ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.
Cô thấy bản thân là một cô gái xinh đẹp, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp hàng dài từ thủ đô đến tận Pháp, còn chia ra năm vòng để cạnh tranh. Bình thường là đàn ông tán tỉnh cô trước, nào có chuyện bản thân tươi cười đón chào, đối phương lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái?
Người này thật sự là coi bản thân là người đàn ông cao ngạo, siêu phàm ư?
Lòng tự trọng của Kỳ Dữu bị tổn thương, không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, âm thầm mắng một câu từ tận đáy lòng: Xì, bỏ thì bỏ!
Nhưng bên dưới, cả đám Trần Kim An đều đang nhìn, cô không cam lòng bị hắt hủi như vậy, quay về còn bị chê cười. Vì thế cô hắng giọng, ra vẻ vô tội: “Thật ra là thế này, tôi chơi trò chơi với bạn rồi thua, bị phạt phải lên đây xin số điện thoại của anh.”
Kiều Thẩm Diễm ngước mắt, nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
Trên dàn ghế VIP ở tầng một có một nhóm nam nữ trông như sinh viên đang ngồi, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía họ, thấy anh nhìn họ, họ lập tức giả vờ uống rượu, tán gẫu.
Anh cười khẽ.
“Tôi không lừa anh mà.” Kỳ Dữu nhún vai, lấy di động từ trong túi ra, đưa cho anh: “Muốn kết bạn không?”
Kiều Thẩm Diễm nhướng mày nhìn cô, khóe miệng cong lên, để lộ ý cười đầy ẩn ý, ánh mắt sâu không thấy đáy, giống như có thể xuyên thấu tâm tư cô.
Cứ im lặng đối diện với cô, bàn tay anh vẫn không cầm lấy điện thoại.
Kỳ Dữu bị anh nhìn đến mức âm thầm chột dạ, đột nhiên cảm thấy bị Trần Kim An cười nhạo một lúc cũng không có gì ghê gớm, cô đang chuẩn bị xoay người, bàn tay bỗng nhiên bị người kia nắm lấy, là bàn tay nóng ấm của người đàn ông.
“Nếu đã đến xin số, cứ quay về tay không như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?”
Kỳ Dữu sững sờ: “Gì cơ?”
Nhân lúc cô không chú ý, Kiều Thẩm Diễm cầm lấy điện thoại của cô, ấn mở màn hình, xoay người lại với cô để mở khóa.
Ảnh nền là ảnh selfie, cô gái cầm một quả bóng bay rất lớn đứng dưới lâu đài Disney, trên đầu đeo cái bờm, quay đầu mỉm cười, ánh mắt cong cong.
Ừ thì... cũng khá đáng yêu, so với phong cách quyến rũ trước mặt là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Anh ngước mắt nhìn Kỳ Dữu, nhanh chóng ấn một dãy số ở giao diện quay số, sau đó trả lại điện thoại: “Được chưa?”
Kỳ Dữu cầm điện thoại, cô thoáng liếc qua màn hình, hơi nghi ngờ về thái độ đột nhiên thay đổi của anh, nhưng cô nghĩ, hẳn là bị ngoại hình xinh đẹp của mình thuyết phục rồi.
Hừ, đã nghiện lại còn ngại, tên này thật là.
Cô cười cười: “Cảm ơn đã phối hợp.”
Ngăn nhân viên phục vụ đang đi qua, cô cầm tờ giấy áp lên làn môi mềm mại, in một dấu môi đỏ thẫm rồi nhét vào túi áo sơ mi trước ngực người đàn ông, đầu ngón tay lướt qua lồng ngực rắn chắc của anh: “Coi như là lời cảm ơn, cho anh cái này.”
Nói xong, tóc dài tung bay, xoay người xuống tầng.
Bóng dáng người phụ nữ yểu điệu, eo nhỏ lả lướt dưới ánh sáng huyền ảo, Kiều Thẩm Diễm rút chiếc khăn còn in dấu môi kia của cô ra, siết trong lòng bàn tay, anh lắc đầu, khẽ cười nhẹ.
//
Kỳ Dữu vừa ngồi xuống, Trần Kim An tức khắc dùng vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Xin được không, xin được không?”
“Cậu đoán xem.” Kỳ Dữu quơ điện thoại với cô ấy, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Tất nhiên là được, cậu rất quyến rũ như thế, không hổ là hoa hậu giảng đường của đại học E chúng ta!” Trần Kim An lấy điện thoại, lè lưỡi với cô: “Thế nào? Có phải người ta rất đẹp trai không?”
Kỳ Dữu tỏ vẻ phản đối: “Hừ… Bình thường thôi.”
“Vậy hai người có thể tiến triển thêm không? Tớ bảo, thừa dịp còn chưa kết hôn, cậu mau...” Trần Kim An đang nói dở thì im bặt, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cô, cười ầm lên thành tiếng: “Dữu Dữu, cậu chắc chắn đây là số điện thoại của anh ấy à?”
“Ừ? Có vấn đề gì à?”
Trần Kim An chỉ vào dãy số kia: “Cậu nhìn đuôi số này đi, có phải người ta cho cậu số giả không?”
“Để tôi nhìn xem nào!” Ngôn Phạn cũng thò đầu vào xem, bật cười: “Một chuỗi 119, nhà anh ấy là cơ quan phòng cháy chữa cháy đấy à?”
Kỳ Dữu: “…”
Hình như ... Cô bị chơi rồi.
Mẹ! Tên này cố ý? Dám chơi cô!
Tay cô siết chặt lại, nhìn về phía anh vừa đứng ban nãy, không thấy ai.
Có giỏi thì thử để cô bắt được xem!
Cô thở phì phò ném điện thoại sang một bên, ngả người xuống sofa.
Hôm nay quán bar mời một ban nhạc rock 'n roll, nghe nói đến từ Đài Loan. Các nghệ sĩ vừa lên sân khấu, không khí trong vũ trường đã bùng nổ, nhịp trống và nhịp tim trong lồng ngực như cùng chung một nhịp đập.
Trần Kim An tung xúc xắc, ánh mắt lườm một người đang ngồi trên chiếc ghế phía đối diện, cô ấy dùng khuỷu tay huých Kỳ Dữu: “Tăng Tuyết Bích.”
Kỳ Dữu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, mắt lập tức trợn lên: “Sao đi đâu cũng thấy cô ta vậy?”
Tăng Tuyết Bích cũng thấy hai người, cô ta nói vài câu với người bên cạnh, không biết nghĩ thế nào mà lại cầm ly rượu đi đến chỗ hai người họ.
“Lâu rồi không gặp, Kỳ Dữu.” Tăng Tuyết Bích đi đến trước bàn hai người, phong thái ngạo mạn, giọng điệu mang theo sự mỉa mai.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp. Hình như cô...” Ánh mắt Kỳ Dữu nhẹ nhàng nhìn cô ta một lượt, vẻ mặt như mang theo lời khó nói: “Không có gì, giữ được dáng người như vậy, không tệ.”
“...” Sắc mặt Tăng Tuyết Bích lập tức xanh như tên của cô ta, sao cô ta có thể không hiểu, Kỳ Dữu đang chê cô ta béo.
Cô đang nhướng mày ngồi đối diện, chuẩn bị xem kịch vui.
Quan hệ giữa Kỳ Dữu và Tăng Tuyết Bích nói ra thì rất dài, nếu thật sự muốn tóm gọn trong một câu, hẳn đó là: Oán hận chất chứa đã lâu.
Thật ra, khi Kỳ Dữu mới vào đại học, cô từng có ấn tượng tốt về một đàn anh tên Lận Kha, hai người mập mờ hơn nửa năm, rất nhiều người đều cho rằng họ sẽ ở bên nhau.
Nhưng không chờ lớp giấy mỏng kia bị chọc thủng, Lận Kha đã quay sang hẹn hò với một đàn chị béo ục ịch.
Đàn chị béo ục ịch kia chính là Tăng Tuyết Bích.
Vì nguyên nhân nào đó, sau khi Kỳ Dữu nhập học, cô lại tỏ ra khiêm tốn hơn. Trừ Trần Kim An là bạn thân, những người khác chỉ biết cô xài hàng hiệu, có siêu xe đưa đón, không biết gia cảnh của cô rốt cuộc thế nào, dần dần, có người cố ý đồn rằng nhà cô rất nghèo, cô phải lấy lòng mấy ông già để kiếm tiền.
Mọi người thường có ác ý với sinh viên nữ, nếu vừa khéo kẻ bị tung tin đồn là người xinh đẹp, vậy dù người ta nói cô ấy như thế nào thì cũng có người tin. Lận Kha chính là một trong số đó, hơn nữa với tâm lý cưới vợ rồi sẽ bớt được hai mươi năm vất vả phấn đấu, anh ta lập tức từ bỏ Kỳ Dữu, chấp nhận yêu Tăng Tuyết Bích - con gái nhà giàu mới nổi.
Vào ngày kỉ niệm thành lập trường của mấy tháng sau, ba của Kỳ Dữu tặng một tòa nhà cho nhà trường.
Trước mặt cả trường, Kỳ Dữu kéo tay chủ tịch Tập đoàn Thịnh Viễn, dịu dàng gọi ba, cô sẽ không bao giờ quên sắc mặt đôi nam nữ chó má kia hôm ấy đặc sắc thế nào.
Hai năm trôi qua, Kỳ Dữu đã sớm không còn cảm xúc gì với Lận Kha, hơn nữa còn cảm thấy may mà mình dừng lại đúng lúc, không hẹn hò với loại người như vậy.
Nhưng dường như Tăng Tuyết Bích rất để ý đến việc bạn trai mình từng thích cô, thỉnh thoảng cô ta sẽ cố tình lảng vảng trước mặt Kỳ Dữu.
“Phải rồi Kỳ Dữu, tháng sau tôi và Lận Kha sẽ đính hôn, mọi người đều là bạn, cô nhất định phải đến dự tiệc đính hôn của chúng tôi nhé.” Tăng Tuyết Bích tự ý ngồi xuống cạnh Kỳ Dữu.
Kỳ Dữu chơi điện thoại, cũng không biết cô có nghe thấy lời của cô ta không, hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên: “Cô nói gì cơ? Đính hôn? Tôi không đi, tháng sau tôi phải đến dự sinh nhật người yêu, nghe nói anh ấy muốn dùng du thuyền riêng đưa tôi ra biển chơi. Thế này nhé, lần sau, khi nào cô kết hôn lần nữa, chắc chắn tôi sẽ đi.”
“...”
Tăng Tuyết Bích tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Kỳ Dữu! Tôi có ý tốt đến tận đây mời cô, cô đừng quá đáng như thế!”
“Có phải ý tốt hay không, cô là người biết rõ nhất.” Kỳ Dữu hừ mũi.
Tăng Tuyết Bích xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, cô ta đứng dậy, va phải một chai bia trên bàn, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất.
“Tăng Tuyết Bích, đây là địa bàn của cậu tôi, nếu cô muốn gây chuyện thì cứ nói thẳng.” Bị cô ta làm ầm như vậy, tâm trạng vốn không tốt lắm của Kỳ Dữu hoàn toàn bùng nổ.
Nhân viên trong quán bar đều biết Kỳ Dữu là ai, thấy tình huống không ổn, quản lí lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ, mấy người đàn ông mặc đồ đen dần lại gần, khí thế của Tăng Tuyết Bích lập tức xẹp xuống một nửa.
Thừa dịp nhân viên phục vụ luống cuống dọn dẹp những mảnh vỡ, cô ta lén đổi ly rượu trên tay với cốc nước trên bàn, gằn từng chữ ‘cứ đợi đấy’, sau đó vội vàng rời đi, không ngoái đầu lại.
Không khí yên tĩnh trở lại, Kỳ Dữu xua tay, ý bảo bảo vệ không cần đến đây.
“Dữu Dữu giỏi quá, năng lực làm loại người giả tạo bẽ mặt này lợi hại thật.” Trần Kim An ôm vai Kỳ Dữu, châm chọc: “Có điều, người yêu mà cậu vừa nói là ai đấy?”
Kỳ Dữu rót cho mình một ly rượu đầy, tức giận chọc lên trán cô ấy: “Đương nhiên là cậu rồi, chẳng lẽ là ông chú họ Kiều?”
“Được thôi, nhưng tớ không có tiền mua du thuyền riêng cho cậu đâu. Thôi được, đừng để Tăng Tuyết Bích xanh lè kia làm hỏng tâm trạng, đi nhảy không?”
“Đi thôi.”
Trên sàn nhảy sôi động, Kỳ Dữu tham gia khiến mấy người đàn ông ngỡ ngàng, eo nhỏ lắc lư theo nhạc khiến người xem khó kiềm chế được bản thân. Có người nhanh chóng mời cô nhảy cùng một điệu nóng bỏng, hơn nữa không chỉ có một người.
Kỳ Dữu thích người có ngoại hình tuấn tú, diện mạo của mấy người đàn ông kia không khơi dậy nổi hứng thú của cô. Cô ung dung cự tuyệt, nhưng người đàn ông kia lại không chịu, không hiểu sao bắt đầu giằng co qua lại.
Có lẽ vũ trường quá mức hỗn loạn, có lẽ do ánh đèn quá lóa mắt, Kỳ Dữu hoa mắt chóng mặt, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lạ thật, từ trước đến nay, tửu lượng của cô không tồi, huống hồ hôm nay cô chỉ uống hai ly Mojito, sao lại say được?
Đầu óc dần mê man không cho phép cô nghĩ nhiều, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là chết ở đây thì thật mất mặt.
Từ lúc lên sàn nhảy đã không thấy bóng dáng Trần Kim An, Kỳ Dữu kiếm xung quanh vẫn không tìm thấy cô ấy, vì thế lảo đảo rời khỏi sàn nhảy, cô đi xuống chào mấy người bạn đang ngồi trên ghế sofa chơi bài, nói mình đi trước.
Say đến mức này, chắc chắc cô không thể lái xe, hơn nữa cô còn đang cãi nhau với người trong nhà, chắc chắn đêm nay sẽ không về nhà.
Đối diện ‘Tempt’ là một khách sạn, cũng do Kiều Diệp mở. Tuy người này không chịu làm việc đàng hoàng nhưng lại có đầu óc kinh doanh, mở khách sạn và rạp chiếu phim ở ngay gần quán bar, cung cấp đầy đủ dịch vụ vui chơi giải trí cho đám con cháu nhà giàu.
Đầu óc Kỳ Dữu ong ong, cô đi vào khách sạn làm thủ tục đăng kí phòng, nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cho cô. Cô xách túi, lảo đảo bước về phía thang máy, mỗi bước đều lâng lâng như đang bước đi trên mây.
Một thoáng ngẩn ngơ, có người đang bước đi vội vã va phải cô, hai chân mềm nhũn của cô không chống đỡ được cơ thể, cả người ngửa ra sau, ngay khi lưng cô chuẩn bị hạ cánh xuống đất, một đôi bàn tay ấm áp kịp thời đỡ lấy eo cô.