Dỗ em say giấc nồng

“Chúc cô Kiều trăm năm hạnh phúc.”
 
“...”
 
Hai người nhìn nhau mấy giây, môi Kỳ Dữu mấp máy, cố kìm những điều cô muốn nói với anh, nhưng khi lời nói đến miệng lại không thể nói ra thành lời, cuối cùng cô bị đôi mắt sáng ngời của anh đánh bại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thất vọng ngả người xuống lưng ghế, cô nhìn lên nóc xe với ánh mắt đờ đẫn, cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn được yên tĩnh.
 
Nhờ phúc của Kiều Thẩm Diễm, sau khi anh đăng giấy chứng nhận đăng ký kết hôn lên WeChat, tài khoản WeChat của cô đã bùng nổ.
 
Kỳ Dữu là hoa khôi của trường Đại học E nên cũng là người nổi tiếng trong trường. Cô quen biết một số bạn cùng lớp và vài giảng viên từ các khoa khác nhau, nhưng không nhiều người biết rằng cô đã đính hôn, tự dưng nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn của cô, Khoảnh khắc hoàn toàn bùng nổ.
 
Bạn bè bình luận:
 
[Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra vậy!!]
 
[Hôm nay là ngày Cá tháng Tư à? Nữ thần, cô không đùa chúng tôi đấy chứ?]
 
[Trái tim tôi vừa bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong! Mau nói với tôi điều này không phải sự thật đi!]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tôi xác minh chuyện này là sự thật! Tôi đã nhìn thấy chồng của Dữu Dữu tại show diễn tốt nghiệp rồi, anh ấy siêu đẹp trai!]
 
[Không có hình ảnh, không có bằng chứng, đăng ảnh đi!]
 
[Không biết có bao nhiêu nam sinh trong trường của chúng ta đang thất tình đây.]
 
[Đừng nói nữa, tôi đang trên đường đến quán bar để mua say.]
 
[Trong khi tôi đang xếp hàng chờ ở Pháp thì nữ thần của tôi đã kết hôn rồi.]
 
[Haha, tình yêu mới chớm nở của tôi đã đi tong rồi.]
 
[Không sao đâu, tôi hơi mệt thôi, gió trên sân thượng mạnh quá...]
 

 
Dọc đường đi, Kỳ Dữu không có lấy một giây phút bình yên, những bình luận liên tục xuất hiện để tìm hiểu sự thật khiến lòng bàn tay cô tê dại.
 
Một kẻ nào đó cố chấp hỏi cô nguyên nhân: [Không phải cô nói tạm thời không muốn yêu đương sao? Tại sao bây giờ lại kết hôn nhanh như vậy? Tại sao!]
 
Kỳ Dữu không nói nên lời, cô không thể nói với mọi người rằng cuộc hôn nhân này xuất phát từ lợi ích. Hơn nữa lúc cô nói không muốn yêu đương chỉ là lý do để cự tuyệt bầy ong bướm thôi.
 
Vì vậy cô chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy và thoát khỏi ứng dụng.
 
Nhưng đối phương vẫn không bỏ cuộc, spam một đống tin nhắn.
 
Kỳ Dữu nhìn màn hình, đau đầu, còn chưa nghĩ ra cách trả lời, điện thoại trong tay đã bị người bên cạnh lấy đi.
 
Kiều Thẩm Diễm lướt tin nhắn một cách vô cảm, nhanh chóng gõ một câu vào hộp thoại, khi Kỳ Dữu vừa phản ứng lại, anh đã gửi xong hết.
 
Kỳ Dữu ngơ ngác nhìn cuộc trò chuyện trên điện thoại...
 
[Tại sao chưa gì cô đã kết hôn rồi?]
 
[Vì gặp được tình yêu đích thực.]
 
Kỳ Dữu: “...”
 
Cô sững sờ, trả lời như thế cũng được hả??
 
Kiều Thẩm Diễm trả điện thoại lại, không vui vẻ gì cho cam: "Cô Kiều, em đã kết hôn rồi, sau này đừng liên lạc với người không liên quan nữa."
 
“...”
 
Kỳ Dữu ngồi thẳng người, khoanh tay trước ngực, hất cằm lên bày ra bộ dạng không phục: "Cái anh này, anh không thấy điều này không công bằng sao? Tại sao chỉ có tôi đăng giấy đăng ký kết hôn của chúng ta lên WeChat mà anh lại không có chút động tĩnh nào? Lẽ nào là anh vẫn muốn chừa cho những người phụ nữ khác một cửa ngách?”
 
Kiều Thẩm Diễm khẽ nhướng mày, liếc cô một cái, nhưng không trả lời.
 
?
 
Thái độ kiểu gì đây?
 
Kỳ Dữu hít một hơi thật sâu, đang muốn tăng thêm sức chiến đấu, Lộ Siêu vốn đang làm người vô hình ngồi trên ghế lái phụ đột nhiên xoay người đưa máy tính bảng cho Kiều Thẩm Diễm: “Thưa tổng giám đốc Kiều, đã đăng lên Weibo rồi ạ."
 
Kiều Thẩm Diễm ngước mắt lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
 
Anh ra hiệu cho anh ấy đưa máy cho Kỳ Dữu nhìn.
 
Kỳ Dữu nhìn xuống màn hình.
 
[@Tập đoàn Kiều Thị: Chúc tổng giám đốc trăm năm hạnh phúc. Tình yêu.jpg]
 
Hình ảnh đính kèm là ảnh chụp hai người trên bục tuyên thệ của Cục Dân chính, họ mặc áo sơ mi trắng trên nền đỏ, vai kề sát nhau, cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay và nhẹ nhàng mỉm cười.
 
Không có thời gian để chỉnh sửa ảnh, tay nghề của nhiếp ảnh gia cũng ở mức trung bình nhưng nhan sắc của hai người vẫn đủ để có được một bức ảnh cận mặt tuyệt đẹp.
 
Bình thường Weibo chính thức của Kiều thị chỉ chia sẻ một số bài viết về chương trình tuyên truyền của công ty, quanh năm suốt tháng không có mấy nội dung trên trang. Bài đăng mới nhất trên Weibo được đăng vào thời điểm Kiều Thẩm Diễm mới trở về Trung Quốc, tập đoàn thông báo anh đã trở thành tổng giám đốc mới được bổ nhiệm, kèm theo là hình ảnh anh đang chủ trì một cuộc họp, anh mặc complet, đi giày da, dáng vẻ đạo mạo, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc với công việc.
 
Bài đăng đó vẫn là bài có nhiều lượt thích nhất trên page chính thức, với nhan sắc của anh, trong phần bình luận có rất nhiều cô gái nhận anh là chồng mình.
 
Ngay sau khi thông báo kết hôn được đăng tải trên Weibo ngày hôm nay, phần bình luận đã biến thành nơi quy tụ của những người thất tình, các cô gái buồn rầu vì trai đẹp đã có chủ.
 
Kiều Thẩm Diễm nới lỏng cổ áo, nhẹ nhàng hỏi: "Em hài lòng với thông báo chính thức này chứ?"
 
“...”
 
Kỳ Dữu đẩy chiếc máy tính bảng ra, quay người sang một bên không thèm để ý đến anh.
 

 
Cùng lúc, bài đăng chính thức trên Weibo này cũng đã bùng nổ ở nội bộ Tập đoàn Kiều thị, chỉ trong vài phút, những bức ảnh của vợ chồng tổng giám đốc đã lan truyền khắp các nhóm buôn chuyện lớn nhỏ.
 
Ngay sau đó, Văn phòng Tổng giám đốc đã đưa ra thông báo, nội dung là để mừng đám cưới của tổng giám đốc, tiền thưởng tháng này của mỗi nhân viên đều sẽ tăng 50%.
 
Tin tức vừa truyền ra, mọi người trong công ty đều vui mừng.
 
Trong bữa trưa, các nhân viên vẫn đang bàn tán về người vợ khiến người người ghen tị của tổng giám đốc.
 
“Nhờ có vợ của tổng giám đốc mà cuối cùng tôi cũng có tiền để mua chiếc túi mà tôi đã để mắt suốt sáu tháng rồi!”
 
"Mọi người nói xem, có phải sếp tổng đang cưng chiều vợ không?”
 
"Cưng cái gì mà cưng? Mọi người đều biết rất rõ đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Chỉ là diễn một màn kịch mà thôi."
 
"Nếu chỉ là giả vờ thì sao chứ? Không phải cô cũng đã nhận được tiền thưởng từ người ta rồi sao?"
 
"Tôi nghe nói, bà chủ của chúng ta mất mẹ từ nhỏ nên đã bị gia đình chiều hư. Cô ấy là một cô chủ kiêu ngạo nổi danh trong giới thượng lưu. Với tính tình của cô ấy, đoán chừng sếp Kiều của chúng ta không chịu được lâu đâu."
 
"Nhưng tôi mê ngoại hình của cô ấy dã man. Cô ấy xinh như búp bê Barbie ấy, cực kì xứng đôi với sếp Kiều của chúng ta, cô có nghĩ vậy không Bối Nhị?"
 
Bối Nhị ngồi ở một góc, cụp mắt nhìn bát canh cay, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Mãi đến khi đồng nghiệp chạm vào cánh tay, cô ta mới tỉnh táo lại, vẻ mặt khó chịu đặt đũa xuống, tức giận nói: “Ai biết cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ hay không?”
 
Cô ta không còn tâm trạng để ăn nên đóng hộp đồ ăn để ném vào thùng rác, rời khỏi phòng trong ánh mắt khinh thường của mọi người.
 
Có người khịt mũi nói: “Có người đũa mốc chòi mâm son, không thèm xem xem mình có xứng không.”
 
Bối Nhị dừng bước, nắm chặt hai bàn tay đang buông thõng bên hông thành nắm đấm, quay đầu trừng mắt với người vừa lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi rồi rời đi.
 
//
 
Đăng kí kết hôn là chuyện vui, tuy rằng vì còn chưa tổ chức đám cưới nên không thể làm tiệc to được, nhưng nhà họ Kiều và nhà họ Kỳ vẫn đặt phòng riêng trong một câu lạc bộ kín để chúc mừng cặp đôi mới cưới.
 
Trước khi những món ăn nóng hổi được bưng ra, Kỳ Thịnh Viễn đã kéo Kiều Thẩm Diễm và ông cụ Kiều đi nhậu.
 
Kỳ Thịnh Viễn không có sở thích nào khác ngoài ăn nhậu, sau khi mở ba chai bia, vẫn cảm thấy chưa đủ nên bảo người phục vụ mang thêm rượu trắng.
 
Khi ba vợ muốn uống rượu, Kiều Thẩm Diễm đương nhiên phải tiếp, vừa uống mấy ly rượu trắng, hai má lại đỏ bừng.
 
Kỳ Thịnh Viễn có vẻ rất phấn chấn, nhưng thực tế là tửu lượng của ông ấy không tốt lắm. Uống được vài chén, ông ấy bắt đầu nói nhảm, ông ấy đặt tay lên vai Kiều Thẩm Diễm, thở dài:
 
“Dữu Dữu của chúng ta do tự tay ba nuôi lớn. Ba vừa làm ba vừa làm mẹ, ba không đành lòng để con bé chịu khổ, cho nên tính tình con bé có hơi kiêu căng, nhưng thực ra con bé lại rất tốt bụng. Tiểu Diễm, ba chỉ có một cô con gái này thôi, từ nay ba giao con bé cho con, con phải chăm sóc con bé thật tốt, không được để con bé buồn đấy!"
 
Kiều Thẩm Diễm nhìn Kỳ Dữu, đặt lòng bàn tay của anh lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Ba, con hứa với ba, con sẽ chăm sóc Dữu Dữu thật tốt."
 
“...”
 
Kỳ Dữu cảm thấy sống lưng như bị điện giật, sau đó cánh tay nổi da gà.
 
Tên đàn ông chó má này lật mặt nhanh như lật bánh tráng luôn vậy?
 
Anh còn gọi cô là Dữu Dữu...
 
Eo ơi! Buồn nôn chết mất.
 
Kỳ Thịnh Viễn hài lòng gật đầu và kéo Kiều Thẩm Diễm tiếp tục uống rượu.
 
Uống hết nửa chai rượu trắng, ông ấy đã bất tỉnh nhân sự, ôm vai con rể tâm sự. Ông ấy trò chuyện về chủ đề hôn nhân và cuộc sống, thậm chí còn kể hết mấy chuyện xấu lúc nhỏ của Kỳ Dữu, Kiều Thẩm Diễm khá hợp tác, anh tỏ ra chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô vợ của mình bằng ánh mắt tò mò.
 
Bữa tiệc gia đình kéo dài đến tận lúc màn đêm buông xuống, Kỳ Thịnh Viễn say khướt được Kiều Tầm Tuân đỡ lên xe trước.
 
Trên ban công phòng riêng, hai bóng người cao lớn đứng trong ánh hoàng hôn, nhìn ánh đèn neon rực rỡ của thành phố.
 
Kỳ Nhiên lắc chiếc cốc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu rồi tôi chưa thấy ba vui vẻ như vậy, xem ra ông ấy rất hài lòng với cậu con rể này. Tuy nhiên, có một điều tôi hy vọng cậu sẽ nhớ kỹ, nếu cậu dám để cho Dữu Dữu phải chịu oan ức, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
 
Kiều Thẩm Diễm nghiêng người, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm.
 
Anh cười: “Yên tâm, anh sẽ không có cơ hội này đâu.”
 
Kỳ Nhiên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt.”
 
Anh quay lại nhìn những người trên ghế sofa, bởi vì cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông quá nhàm chán, em họ của anh đã bị kéo về nhà từ lâu. Kỳ Dữu không biết đã ngủ quên trên ghế sofa từ khi nào, hàng mi dài cụp xuống, hơi thở đều đặn.
 
Kỳ Nhiên cười khẽ, liếc nhìn đồng hồ trên tường, nói với Kiều Thẩm Diễm: “Đã đến lúc tôi phải về rồi, tối nay Dữu Dữu phải giao cho cậu chăm sóc.”
 
Tiễn Kỳ Nhiên đến thang máy xong, Kiều Thẩm Diễm trở về phòng riêng.
 
Hôm nay anh cũng uống rất nhiều, dù hơi choáng váng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
 
Anh mở cửa, trong phòng riêng nồng nặc mùi rượu, người phục vụ đẩy xe dọn dẹp đống bừa bộn, bát đĩa kêu leng keng, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Kỳ Dữu.
 
Cô quay người ngủ tiếp.
 
Kiều Thẩm Diễm bước tới, quỳ xuống và dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Kỳ Dữu đang rơi xuống mặt cô.
 
Kỳ Dữu hơi động đậy, cau mày, lẩm bẩm nói: "Đừng chạm vào tôi."
 
Kiều Thẩm Diễm vỗ nhẹ gò má của cô, nói nhỏ: "Kỳ Dữu, đến lúc về nhà rồi."
 
Không biết Kỳ Dữu đang mơ thấy gì, cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn đưa tay ra, nũng nịu nói: “Tôi đi không nổi, muốn được bế.”
 
“...”
 
Kiều Thẩm Diễm im lặng vài giây, sau đó cởi áo vest ra, đắp lên người cô, nghiêng người, luồn một tay xuống dưới đầu gối cô, tay còn lại quàng qua vai cô, ôm ngang người cô.
 
Kỳ Dữu rúc vào vòng tay anh, mơ màng mở mắt ra và nhìn thấy xương quai hàm sắc bén và yết hầu gợi cảm của người đàn ông dưới ánh đèn.
 
Trong giấc ngủ, cô nghĩ mình đã quay lại đêm đầu tiên cô gặp anh, ôm cổ anh và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
 
Cô liếm môi, ngây ngô cười khúc khích: “Anh uống rượu.”
 
Kiều Thẩm Diễm thở dài, cố gắng nhắm mắt lại: "Nếu biết là anh uống rượu thì hãy ngoan ngoãn một chút."
 
Đúng như dự đoán, Kỳ Dữu im lặng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
 
Tài xế đang đợi ở cửa khách sạn, nhìn thấy ông chủ bế người ra khỏi sảnh, vội vàng bước xuống mở cửa xe: "Thưa tổng giám đốc Kiều, chúng ta quay về đâu đây?"
 
Kiều Thẩm Diễm cẩn thận đặt người trong lòng xuống hàng ghế sau, chỉnh lại bộ âu phục rồi lên xe từ cửa bên kia. Kỳ Dữu mơ mơ màng màng, lát sau ngả đầu xuống đùi anh.
 
Kiều Thẩm Diễm lắc đầu thở dài, nhìn bộ dạng của cô, không biết hôm nay ai mới là người uống nhiều.
 
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa má cô, nói: “Trở về căn hộ của tôi đi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui