Hôn lễ theo kiểu truyền thống của phương Tây không có màn đón dâu, không cần làm nóng bầu không khí, chú rể chỉ cần lặng lẽ chờ đợi cô dâu ở hội trường hôn lễ là được.
Hôn lễ được ấn định vào buổi chiều, cho nên Kỳ Dữu cũng không cần dậy sớm, cảm giác ngủ đến lúc tự nhiên thức dậy là được. Sau khi ăn trưa đơn giản xong, Khấu Mạn mới dẫn nhân viên trang điểm đến gõ cửa.
Cô dâu trang điểm rất tinh tế, nhân viên trang điểm cho Kỳ Dữu lần này là thợ trang điểm cao cấp, ba bốn người vây quanh cô, phải chăm sóc da một lượt xong mới bắt đầu trang điểm, trang điểm suốt ba tiếng đồng hồ mới trang điểm xong một khuôn mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôn lễ được tổ chức trên bờ cát trước hoa viên, hoàng hôn buông xuống, nắng chiều trốn sau đường chân trời trên mặt biển xanh thẳm, bỏ lại bầu trời đầy những đám mây màu hồng nhạt tựa như ảo mộng.
Màu chủ đạo của hội trường là màu trắng, được trang trí bằng vải voan mỏng, và trăm ngàn đóa hoa hồng trắng kết lại thành cổng hoa hình vòm lãng mạn, hàng chục quả bóng bay buộc sau ghế trúc tung bay trong gió biển. Phong cách đơn giản và trẻ trung, ngay cả gió biển cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Khách mời tới đúng giờ, hôn lễ sắp bắt đầu, Kiều Thẩm Diễm đứng dưới cổng hoa sửa lại vạt áo, bình tĩnh chờ đợi.
Nghe thấy tiếng hoan hô của khách mời anh mới quay đầu lại, ánh mắt lập tức trông thấy Kỳ Dữu trong bộ váy voan trắng thơ mộng, khoác tay ba mình chậm rãi bước đến.
Cô mỉm cười, đôi mắt mang theo chút thẹn thùng ngô nghê nhìn về phía anh.
Cả thế giới giống như tĩnh lặng, Kiều Thẩm Diễm sững sờ, ánh mắt chăm chú nhìn theo cô.
Vẻ đẹp của cô quá kinh diễm, dù trong đầu đã tưởng tượng vô số lần dáng vẻ khi cô mặc chiếc váy cưới lên người nhưng lúc này anh vẫn không khống chế nổi cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc ấy rất vi diệu.
Mỗi người sống trên đời đều cô độc, anh học được cách sống tự lập sớm hơn rất nhiều người, cũng thể nghiệm sự cô độc sớm hơn, còn cô giống như tia sáng nóng bỏng, vô tình xông vào thế giới lạnh như băng, phủ đầy bụi của anh.
Khóe môi Kiều Thẩm Diễm cong lên, nhấc đôi chân dài của mình đi về phía cô. Kỳ Thịnh Viễn đặt tay con gái mình vào lòng bàn tay anh, mắt đỏ hoe, nói: “Tiểu Diễm, kể từ hôm nay ba giao con gái mình cho con.”
Kiều Thẩm Diễm nắm chặt tay Kỳ Dữu, giọng nói kiên định: “Ba, ba yên tâm.”
Ba Kỳ lui xuống, cô dâu chú rể mới đi về phía khán đài tổ chức nghi lễ trong ánh mắt chúc phúc của người thân và bạn bè, từng cánh hoa màu trắng tung bay trên đỉnh đầu bọn họ rồi từ từ rơi xuống.
Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, mục sư dùng tiếng Anh hỏi: “Kiều Thẩm Diễm, con có đồng ý cưới cô gái này làm vợ của con, cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo nàn hay phú quý, sẽ vĩnh viễn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, bao dung cô ấy, chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời hay không?”
Khóe mắt Kiều Thẩm Diễm cong lên, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Dữu: “Yes, I do.”
“Kỳ Dữu, con có bằng lòng để người đàn ông này trở thành chồng con, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo nàn hay phú quý, sẽ vĩnh viễn yêu cậu ấy, chăm sóc cậu ấy, bao dung cậu ấy, chung thủy với cậu ấy cho đến cuối đời hay không?”
Kỳ Dữu mím môi, thầm nghĩ, đã đăng ký kết hôn rồi, nói không đồng ý còn tác dụng sao?
Cô chỉ chần chừ một giây, rồi cười tươi tắn trả lời: “Yes, I do.”
Mục sư: “Ta tuyên bố, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của con rồi.”
Khách mời dưới sân khấu lập tức ồn ào: “Hôn đi, hôn nhau một cái đi!”
“Hôn mười giây!”
“Hôn một phút!”
Kỳ Dữu rụt bả vai lại theo bản năng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Không cần hôn thật chứ? Tìm góc độ sao cho giống là được rồi.”
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày, nơi sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên ý cười, anh vén khăn voan trên đầu Kỳ Dữu lên, đôi bàn tay giữ mặt cô lại, nghiêng người đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn thật sâu.
…
Tiệc tối của hôn lễ được tổ chức long trọng, trên sân khấu là ca sĩ nổi tiếng trong giới giải trí được mời tới hát để góp vui, dưới sân khấu khách mời nâng cốc chúc mừng, tiếng cười vang lên không dứt, Kỳ Dữu nắm tay Kiều Thẩm Diễm, đi đến từng bàn mời rượu bạn bè người thân của mình.
Khách mời ít nhất phải hơn trăm người, chỉ mời rượu thôi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Kỳ Dữu còn đỡ hơn một chút, ban tổ chức hôn lễ đã chuẩn bị rượu giả cho cô, dù đám đàn ông con trai có phát hiện ra thì cũng không vạch trần.
Nhưng Kiều Thẩm Diễm thì khác, đám cáo già trên thương trường kia không dễ qua mặt như vậy, dựa vào lý do hôm nay là ngày vui ép anh uống không ít rượu, đến tận đêm khuya vẫn chưa thoát thân được.
Kỳ Dữu thật sự quá mệt mỏi nên đã ra về trước, cô xách tà váy thật dài của mình đi theo quản lý khách sạn tới phòng cưới khách sạn chuẩn bị cho cô với Kiều Thẩm Diễm.
Trong bồn tắm đã xả đầy nước ấm cho cô, ngay khoảnh khắc cởi bỏ bộ lễ phục bó sát người ra rồi bước vào bồn tắm, cuối cùng Kỳ Dữu mới cảm thấy mình đã sống lại.
Đúng là chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, cử hành hôn lễ thật sự quá mệt mỏi.
Cô tự đắp mặt nạ cho mình, cả người chìm trong bồn tắm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức, âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn vang bên tai.
Một lát sau, có tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài phòng tắm, Trần Kim An tìm một vòng quanh phòng ngủ vẫn không tìm thấy người, bèn đi theo tiếng nhạc tới cửa phòng tắm.
“Cục cưng, cậu sao rồi? Vẫn ổn chứ?” Một tay Trần Kim An chống trên cửa, một tay xách theo hộp quà tặng thần bí.
Kỳ Dữu đã mệt đến mức không mở nổi mắt, giơ tay ra dấu ok với người bên ngoài: “Vẫn ổn, đang sạc pin.”
Ánh mắt Trần Kim An hơi khác, cô ấy đặt hộp quà trong tay lên bàn, lấy đi áo choàng tắm cô đặt trên kệ: “Vậy được rồi, tớ đặt quà cưới cho hai cậu ở đây nhé, cậu tắm xong nhất định phải xem đó, chắc chắn cậu sẽ phải cảm ơn tớ.”
Bên ngoài cửa sổ, bóng Kiều Thẩm Diễm đã tới dưới lầu, là một kẻ độc thân có tinh thần tự giác cao, Trần Kim An nói xong đã bỏ chạy nhanh như chớp.
Kỳ Dữu cũng không để ý đến cô ấy, vẫn nhẹ nhàng xoa hai gò má, tự mát xa mặt cho mình.
Phòng ngủ không bật đèn, Kiều Thẩm Diễm vừa vào phòng đã trông thấy quần áo phụ nữ rơi đầy đất, cửa phòng tắm đóng chặt, mùi hương thoang thoảng mập mờ len lỏi qua khe cửa bay ra ngoài.
Tối nay anh uống không ít rượu, đã ngà ngà say, mùi hương kia giống như lưỡi câu nhỏ bắt lấy người, cám dỗ anh đẩy cửa ra.
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, Kỳ Dữu nằm giữa đống bọt xà phòng, lộ nửa vai, bộ ngực đẫy đà như ẩn như hiện trong nước, cô nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nghe thấy lại có tiếng động ngoài cửa thì kinh ngạc, tưởng Trần Kim An vừa đi đã quay lại, hai mắt từ từ nhắm chặt, hỏi: “Sao cậu lại quay về đây thế?”
Không ai đáp lời.
Kỳ Dữu lại hỏi: “Làm gì thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc cậu tặng tớ thứ gì thế?”
Đồ gì?
Ánh mắt Kiều Thẩm Diễm chuyển sang hộp quà mạ vàng thắt nơ lụa hình con bướm tỉ mỉ trên bồn rửa tay.
Anh cầm lấy mở chiếc hộp ra, kéo hai sợi dây nho nhỏ bên trong bên mở món quà ra, một bộ nội y khêu gợi bằng ren màu đen đập ngay vào mắt, là kiểu váy hai dây, cổ trễ đến mức không thể thấp hơn, chất vải mỏng gần như trong suốt, vừa xé là rách ngay.
Vừa nhìn lướt qua, trong đầu anh đã hiện lên đáp án: Nội y tình thú.
Trong hộp quà còn có một tấm thiệp, trên tấm thiệp viết “Tân hôn vui vẻ”, chữ viết thanh tú vừa nhìn đã biết là nét chữ của Trần Kim An.
Độ ấm trong phòng tắm dần dần lên cao, Kiều Thẩm Diễm cảm thấy cả người nóng lên, anh kéo cà vạt, yết hầu bắt đầu di chuyển. Ham muốn đã bị khơi dậy, như có một đống lửa đang thiêu đốt trong lòng, đã xông lên tận ngực, làm cách nào cũng không áp chế được.
Chờ rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, Kỳ Dữu bỏ tấm mặt nạ đang đắp trên mặt mình ra: “Trần Kim An, cậu đang…”
Cô mở mắt ra lại trông thấy Kiều Thẩm Diễm đang lười biếng đứng cạnh bồn rửa tay, cánh tay hơi giơ trên giữa không trung, ngón tay cầm một bộ đồ lót không biết lấy từ đâu ra, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt nghiền ngẫm.
Kỳ Dữu hét lên một tiếng, dùng hai tay che kín người mình, vừa thẹn vừa giận trừng mắt với anh: “Ra ngoài! Ai cho anh vào đây!”
Kiều Thẩm Diễm không nói gì, chậm rãi cởi áo vest ra, rồi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Giọng anh khàn khàn, vừa cởi từng chiếc cúc vừa bước từng bước tới gần: “Vì sao tôi phải ra ngoài, đây cũng là phòng của tôi.”
Kỳ Dữu nghẹn lời, trốn vào trong nước: “Anh là đồ biến thái, anh không thấy tôi đang tắm rửa sao?”
Kiều Thẩm Diễm ném áo sơ mi xuống đất, đi đến trước bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Dữu, đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng cong lên, lại lộ ra dáng vẻ không đứng đắn kia.
Giây tiếp theo, anh cúi người bế cô gái từ trong nước lên, bọt nước văng khắp nơi, Kỳ Dữu đá chân phản kháng, giọng nói run rẩy: “Anh… Anh định làm gì?”
Kiều Thẩm Diễm bế người vào phòng ngủ, ném lên giường, rồi mau chóng nghiên người mình đè lên. Da thịt nóng bỏng dán chặt vào nhau, một tay đặt bên má, một tay giữ chặt cằm của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Đương nhiên là… Làm chuyện đêm tân hôn nên làm rồi.”
“…”