Dỗ em say giấc nồng

Một giờ chiều, sau khi dùng bữa rồi ra khỏi nhà hàng, Kiều Thẩm Diễm và Kỳ Dữu lần lượt bước vào thang máy xuống tầng dưới.
 
Trung tâm mua sắm này có làn sóng đông đúc vào giờ cao điểm ăn uống nên người chen vào thang máy cũng rất đông. Thang máy đi xuống từng tầng, Kỳ Dữu vốn đã co ro trong góc lại bị buộc phải đứng áp sát vào tường. Túi xách của người đàn ông xa lạ trước mặt cứ liên tục cọ xát vào vai cô.
 
Kiều Thẩm Diễm cau mày, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đến bên cạnh mình, sau đó, anh chống tay vào tường, dùng thân mình ngăn ra một khoảng trống nhỏ cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơi thở ấm áp trên đỉnh đầu truyền đến, mùi bạc hà thoang thoảng xộc vào chóp mũi. Kỳ Dữu mím chặt đôi môi mỏng rồi cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt của anh, đến thở cô cũng không dám dùng nhiều lực.
 
Xung quanh rơi vào im lặng. Trong không gian nhỏ hẹp, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình mỗi lúc một nặng nề hơn.
 
Kiều Thẩm Diễm đột nhiên lên tiếng, anh hạ giọng xuống thật thấp: "Lát nữa em có dự định gì?"
 
Kỳ Dữu cũng hắng giọng nói: “Tôi muốn đi quanh quanh đây xem có tòa nhà thích hợp làm văn phòng hay không.”
 
Tuần trăng mật đã kết thúc, cô cũng nên cất đi những tâm tưởng kia và làm chuyện chính rồi.
 
"Được, tôi đi cùng em."
 
“Không cần đâu.” Kỳ Dữu lắc đầu: “Anh cho tôi mượn một người là được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, vậy tôi sẽ để Khấu Mạn đi cùng em.”
 
Thang máy xuống đến tầng một, hai người theo dòng người đi về phía lối ra trung tâm thương mại.  Không biết tại sao Kỳ Dữu lại cảm thấy hơi chột dạ nên cố ý bước chậm lại để không phải đi ngang hàng với anh.
 
Đi ngang qua mấy cửa hàng sang trọng, Kiều Thẩm Diễm nhận thấy tiếng bước chân bên cạnh mình dần dần dừng lại nên anh quay nhìn. Kỳ Dữu đang đứng trước cửa sổ trưng bày của một cửa hàng nào đó, đôi mắt cô sáng lên lấp lánh, cô đang nhìn chằm chằm vào một chiếc túi mới nào đó không chớp mắt.
 
Thấy Kiều Thẩm Diễm nhìn sang, cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhón nhón mũi chân sau đó chắp hai tay sau lưng và đứng yên tại chỗ nói: “Anh về trước đi, em thấy hơi khát, em đi mua đồ uống.”
 
“Được.” Kiều Thẩm Diễm nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ của cô nên chỉ khẽ cười rồi để tuỳ ý cô đi.
 
-
 
Vừa mới vào Lập thu, mặt trời vẫn gay gắt như cũ, trong gió cũng mang theo cảm giác hanh khô nóng rực.
 
Bước vào cửa công ty, Kiều Thẩm Diễm nới lỏng cà vạt trên cổ để làn gió mát từ cổ áo lùa vào.
 
Điện thoại thỉnh thoảng rung lên, ngân hàng lập tức gửi bản ghi chép chi tiêu, Kiều Thẩm Diễm lật từng trang. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy mười phút từ lúc anh rời khỏi trung tâm mua sắm đến giờ, cô vợ xinh đẹp của anh đã mua từ Chanel đến Hermes, khả năng chiến đấu trên phương diện quẹt thẻ khó có đối thủ, vì GDP của quốc gia mà đóng góp “chút sức mọn” của chính mình.
 
Kiều Thẩm Diễm vừa bước vào bên trong vừa cúi đầu nhìn điện thoại. Trong mắt anh có chút ánh sáng nhàn nhạt loé lên, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên.
 
Lộ Siêu đi cách hai mét ở phía đằng sau anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Có vẻ như hôm nay sau khi bà chủ đại giá quang lâm thì tâm trạng của boss đã tốt hơn rất nhiều.
 
Trong đại sảnh trống trải đột nhiên có một tràng tiếng giày cao gót dồn dập vang lên. Kiều Thẩm Diễm cúi đầu, một bóng người gầy gò đâm sầm vào người anh.
 
“Á...” Người kia hét lên một tiếng chói tai, tập hồ sơ trong tay rơi tán loạn trên mặt đất, cà phê đá bị sánh ra, bắn thẳng lên vai Kiều Thẩm Diễm.
 
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm một mảng lớn. Chất lỏng màu nâu nhanh chóng chảy xuống dọc theo cánh tay, để lại những vết bẩn khó coi. Điện thoại của anh cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, màn hình cũng bị vài giọt bắn vào.
 
Lộ Siêu vội bước lên phía trước xem xét tình hình: "Tổng giám đốc Kiều, anh không sao chứ?”
 
Kiều Thẩm Diễm cau chặt lông mày, ánh mắt anh chuyển thành lạnh lẽo.
 
Lộ Siêu nghiêm khắc trách mắng người va phải Kiều Thẩm Diễm: "Cô là người của bộ phận nào mà làm việc hấp ta hấp thế thế này?"
 
Trên mặt Bối Nhị cũng lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta trợn tròn mắt và đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
 
Sau khi tỉnh táo lại, cô ta liên tục nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!"
 
Giám đốc hành chính cũng chạy tới, sững sờ bởi tình huống trước mắt, cô ấy vội vội vàng vàng nói đỡ lời: “Xin lỗi sếp Kiều, chúng tôi cũng đang vội quá, chắc chắn là cô nhóc này không cố ý đâu. Quay về tôi nhất định sẽ phê bình cô ấy cẩn thận.”
 
Sắc mặt Bối Nhị tái nhợt, cô ta chân tay luống cuống bỏ hết đồ đạc trong tay xuống, trong giọng nói còn mang theo sự run rẩy sắp khóc: "Xin lỗi sếp Kiều! Tôi chạy nhanh quá nên không chú ý. Anh không bị thương chứ ạ? Để tôi lau cho anh.”
 
Cô ta lấy khăn giấy mà nhân viên lễ tân đưa cho sau đó làm tư thế muốn giúp Kiều Thẩm Diễm lau áo.
 
Sắc mặt Kiều Thẩm Diễm nghiêm nghị, anh lùi về phía sau một bước tránh khỏi bàn tay vươn ra của cô ta, trong mắt anh hiện rõ lên một tia chán ghét.
 
Lộ Siêu cau mày liếc mắt nhìn Bối Nhị rồi nghiêng người tách cô ta ra sau đó lấy khăn giấy trong tay cô ta đi: “Để tôi.”
 
Hai tay Bối Nhị bất lực buông thõng trước người, những giọt nước mắt dâng đầy trong tròng mắt. Cô ta nghẹn ngào nói: "Xin lỗi sếp Kiều, thực sự là tôi không cố ý. Anh còn nhớ tôi không? Trước đây chúng ta đã gặp nhau trong lễ tốt nghiệp của Đại học E."
 
Kiều Thẩm Diễm nheo mắt nhìn cô ta, một lúc sau anh mới nghi hoặc nói: “Cô là bạn học của Kỳ Dữu ư?”
 
“Vâng, tên tôi là Bối Nhị.” Mắt Bối Nhị lộ ra vẻ vui mừng sau đó lại nói lời xin lỗi: “Xin lỗi anh. Chiếc áo này chắc chắn là rất đắt, hay là tôi cùng anh đi lên lầu, sau đó anh thay ra rồi đưa cho tôi để tôi mang về nhà giặt cho anh xem thử thế nào. Nếu như thực sự không được thì tôi sẽ đền cho anh một chiếc."
 
Giám đốc hành chính vô cùng ngạc nhiên nhìn Bối Nhi, trong mắt cô ấy tràn ngập sự không đồng tình.
 
“Không cần.” Kiều Thẩm Diễm lạnh nhạt từ chối, anh rút ​​thêm hai tờ khăn giấy ấn lên vai rồi nói: “Lần sau chú ý.”
 
Anh ném ra mấy câu ngắn gọn súc tích, cho Lộ Siêu một ánh mắt ra hiệu rồi bước vào thang máy của chủ tịch mà không thèm ngoảnh đầu lại.
 
Đám đông xem náo nhiệt đã giải tán, lao công mang cây lau nhà đến dọn dẹp đống bừa bộn. Bối Nhị ngồi xổm xuống nhặt từng tập tài liệu vào lòng. Vẻ hoảng sợ trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là nét thầm vui mừng không dễ phát giác ra trong đáy mắt.
 
Có đồng nghiệp buôn chuyện đi tới nói: “Đậu má, vừa rồi chúng tôi đều sợ chết khiếp đi được. Nhìn vẻ mặt của sếp Kiều còn tưởng là cô chết chắc rồi cơ. Hoá ra cô và anh ấy đã từng gặp gỡ rồi à? Chuyện xảy ra khi nào thế?”
 
Bối Nhị cười nói: "Cũng không phải, tôi từng gặp anh ấy trong một sự kiện ở trường thôi."
 
"Hoạt động gì thế? Tại sao sếp Kiều lại đến đại học E?"
 
Có người không hài lòng hừ một tiếng: "Không nghe thấy sếp Kiều nói Bối Nhị là bạn học của bà chủ à? Nhất định là anh ấy đến gặp bà chủ rồi."
 
Vẻ mặt Bối Nhị lạnh đi, cô ta mím môi không trả lời nữa. Giám đốc hành chính nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa rồi nói: "Bối Nhị, lát nữa cô đến văn phòng của tôi một chuyến."
 
"Vâng ạ."
 
Buổi chiều công sở ảm đạm, những câu chuyện phiếm tạp nham, mập mờ trở thành niềm vui duy nhất để giải tỏa áp lực của mọi người. Những chuyện xảy ra ở đại sảnh nhanh chóng lan truyền trong các nhóm lớn, lúc Bối Nhị trở lại văn phòng, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn cô ta đều đã thay đổi.
 
Cô ta không thèm để ý chút nào mà chỉ cảm thấy mình với bọn họ không phải là cùng một nhóm. Thế nên người khác nghĩ như thế nào cũng không phải là việc của cô ta.
 
Cô ta đặt tài liệu xuống, chỉnh trang lại quần áo rồi gõ cửa văn phòng của giám đốc hành chính.
 
"Giám đốc, chị tìm tôi ạ?"
 
Giám đốc cầm sơ yếu lý lịch của Bối Nhị trong tay, mỉm cười bảo cô ta ngồi xuống trước.
 
"Bối Nhị, cô vào làm đến giờ là được ba tháng rồi đúng không? Theo lý mà nói thì thời gian thực tập cũng đã kết thúc rồi."
 
Bối Nhị gật đầu, không hiểu có chuyện gì.
 
"Tôi đã đánh tiếng với bộ phận nhân sự rồi. Bắt đầu từ ngày mai bọn họ sẽ sắp xếp cho cô sang bộ phận khác, công việc ở bên tôi cô bàn giao cho Lili đi."
 
Mặt Bối Nhị lộ ra vẻ bối rối: "Giám đốc, công việc của tôi tôi đang làm rất tốt, tại sao lại đột nhiên muốn điều tôi đi?"
 
Giám đốc đã vất vả lăn lộn ở Kiều thị hơn hai mươi năm. Làm sao cô ấy có thể không nhận ra cấp dưới có những suy nghĩ sâu xa kia?
 
Nếu ban nãy cô ấy không nhìn nhầm thì rõ ràng là sau khi nhìn thấy sếp Kiều, Bối Nhị đã lập tức tăng tốc rồi va vào anh, cô ta có ý định gì thì không cần nói cũng đã rõ ràng rồi.
 
Giám đốc khẽ cười một tiếng rồi nói: "Bởi vì chỗ này của tôi không chứa nổi người có dã tâm quá lớn."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui