Dỗ em say giấc nồng

Trời đất trước mắt cô quay cuồng, Kỳ Dữu mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt sắc sảo của người đàn ông.
 
Là phụ nữ thì rất khó quên ngoại hình xuất sắc như vậy, cô chỉ vào mặt anh, hét lên: “Là anh, 119!”
 
Kiều Thẩm Diễm hơi nhíu mày, lại không để ý đến cô, xoay người cô, chỉ vào một người đàn ông bụng phệ hói đầu đang đứng gần cửa khách sạn, hỏi: “Cô có quen ông ta không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Dữu cố gắng nhìn kĩ: “Không quen, ông ta là ai?”
 
Kiều Thẩm Diễm nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
 
Hơn mười phút trước, anh vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh trong quán bar là thấy người này nói chuyện với một người phụ nữ khác, lúc đó tiếng nhạc quá lớn, anh chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ như ‘say’, ‘đi theo cô ta’, sau đó người phụ nữ kia đưa ông ta một xấp tiền.
 
Tình cờ nhìn thấy, đương nhiên anh sẽ không để tâm, khi quay lại phòng VIP để lấy áo khoác, anh lại bị chuốc thêm vài ly rượu.
 
Hôm nay anh uống không ít, nhưng khả năng tự kiềm chế bản thân của anh rất tốt, dù có say cũng không để người khác phát hiện ra. Nghĩ đến ngày mai còn có việc phải làm, anh muốn rời đi trước.
 
Trời đã tối đen, Kiều Diệp đã sắp xếp một phòng trong khách sạn này cho anh, khi Kiều Thẩm Diễm đến cửa khách sạn lại bắt gặp người đàn ông bụng phệ kia, ông ta đang lén theo dõi cô gái bên cạnh anh.
 
Nhớ lại cuộc đối thoại nghe được từ trước, không khó để đoán được hành động tiếp theo của ông ta, Kiều Thẩm Diễm dùng ánh mắt đe dọa ông ta, anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông bụng phệ tức muốn hộc máu, thấy kế hoạch sắp thành công lại bị người đàn ông không biết ở đâu ra kia ngáng đường, ông ta biết mình đã bị phát hiện, vì có tật giật mình nên kéo vành mũ xuống, lập tức xoay người chạy vào đêm tối.
 
“Ấy, sao ông ta lại đi rồi?” Kỳ Dữu ngơ ngác hỏi.
 
“Nếu không thì sao, cô cũng muốn xin số điện thoại của ông ta?”
 
Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, Kiều Thẩm Diễm đột nhiên buông lỏng tay, Kỳ Dữu không có chỗ dựa, hai chân lập tức nhũn ra, cô thốt lên ‘á’, ngã ngồi trên mặt đất.
 
“Anh, anh bị sao vậy, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu!” Cô ôm lấy cái mông đau điếng sau cú ngã, mặt nhăn nhó.
 
Người gì mà kì cục!
 
“Tính sổ gì cơ?” Giọng nói trầm của Kiều Thẩm Diễm tỏ ra hết sức bình thản.
 
“Đương nhiên là chuyện anh cho người ta số giả! Cho số cứu hỏa làm gì! Anh mới là người cần dập lửa đấy! Này, anh đang nghe tôi nói không đấy?”
 
“Ấy… Anh đừng đi!”
 
“Quay lại đây!”
 
Kiều Thẩm Diễm vờ như không nghe thấy, lập tức đến quầy lễ tân.
 
Nhân viên lễ tân đứng sau quầy không biết anh, kiểm tra các phòng xong thì ẩn ý báo với anh rằng đã hết phòng. May có giám đốc của họ đang làm việc bên cạnh, anh ta biết anh họ Kiều thì lập tức tươi cười đón chào, nói đã giữ trước phòng tổng thống trên tầng 19 cho anh.
 
Anh lấy thẻ phòng, quay đầu thấy cô gái còn ngồi trên sàn đá cẩm thạch trước cửa thang máy, dường như cô đã quá say, người nghiêng ngả rồi nằm rạp trên mặt đất.
 
“Bạn gái anh sắp ngủ mất rồi, anh không đến đỡ cô ấy sao?”
 
Một cặp đôi bên cạnh thấy toàn bộ quá trình nhưng không hiểu toàn bộ tình huống, dùng ánh mắt ‘anh không phải tên cặn bã đấy chứ’ quan sát anh.
 
Kiều Thẩm Diễm định giải thích, người ta đã ôm ấp nhau đi vào thang máy, đi lên tầng.
 
Anh hít một hơi sâu rồi quay lại trước mặt Kỳ Dữu, ngồi xổm xuống chạm vào bả vai cô: “Tỉnh lại đi, cô ở tầng mấy?”
 
Kỳ Dữu nghe thấy tiếng, mở to mắt, đầu óc quay cuồng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, trước mắt cô là mấy cái bóng của người đàn ông chồng chéo lên nhau.
 
Cô mò mẫm trong túi một lúc vẫn không tìm thấy thẻ phòng, cô tức giận đổ hết đồ trong túi ra, đồ đạc rơi đầy đất.
 
“Tìm được rồi, ở đây! Hình như là 9… 9081.”
 
“Cô đọc nhầm số phòng rồi.” Sắc mặt Kiều Thẩm Diễm vô cảm lên tiếng nhắc nhở cô.
 
“Vậy sao? À,,, vậy là 1908.”
 
“Là 1806.” Kiều Thẩm Diễm cạn lời, giúp cô gom đồ đạc rơi đầy đất vào túi rồi đứng dậy: “Đứng lên đi, tôi đưa cô lên.”
 
Kỳ Dữu ồ lên, lại không nhúc nhích, ngẩng đầu chớp mắt với anh, cô tỏ vẻ cực kì đáng thương. Mắt hạnh nhân xinh đẹp sắc sảo, dáng vẻ vô hại rất giống động vật đáng thương, khiến người ta không có cách nào kháng cự.
 
“Lại sao vậy?” Kiều Thẩm Diễm cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân sắp bị đẩy đến giới hạn.
 
“Chân tôi tê rồi, không đứng nổi.”
 
Đợi vài giây, Kỳ Dữu muốn gì được nấy thấy anh vươn tay ra, cô kịp thời nắm lấy, thuận thế đứng lên, nở nụ cười tươi rói với anh: “Cảm ơn.”
 
Kiều Thẩm Diễm rủ mắt, ánh mắt dần dịch xuống phía dưới, dừng trên bàn tay đang bị cô nắm chặt. Kỳ Dữu như bị điện giật, lập tức buông tay anh ra, lúc này anh mới khẽ đáp ‘ừm’, xoay người ấn nút thang máy, đi vào.
 
Kỳ Dữu bĩu môi, cũng khập khiễng đi vào theo.
 
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, mỗi người đứng một bên, không gian kín nhỏ hẹp chìm vào im lặng.
 
Kỳ Dữu tựa người vào tường mới có thể đứng thẳng.
 
Không biết do không gian quá chật hay điều hòa trong thang máy hơi yếu, cô dán người vào tường kim loại lạnh lẽo nhưng cả người vẫn nóng như lửa đốt.
 
Toàn thân khô nóng, cô không ngừng cử động, bàn tay đang quạt va phải cánh tay người đàn ông.
 
“Cô đừng nhúc nhích nữa.” Kiều Thẩm Diễm mất kiên nhẫn nói.
 
“Tôi nóng quá…” Kỳ Dữu lại quạt thêm hai cái, không nhận ra giọng mình như làm nũng.
 
Cô sờ trán mình, hình như hơi nóng, lại ngoảnh đầu quan sát bên người đàn ông bên cạnh: “Anh không thấy nóng à?”
 
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, Kiều Thẩm Diễm không kịp phòng bị. Gương mặt xinh đẹp của cô gái lại gần trong gang tấc, Kiều Thẩm Diễm thấy không quen, anh nhíu mày lui về phía sau một bước, né tránh đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, yết hầu khẽ chuyển động: “Không.”
 
“Vậy sao tai anh lại đỏ?”
 
“Đâu có.”
 
“Có mà.”
 
Rượu khiến người ta can đảm hơn, Kỳ Dữu bỗng nhiên nhích thêm một bước lại gần anh, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt anh: “Mặt anh cũng nóng này.”
 
Kiều Thẩm Diễm nắm lấy cổ tay của cô, giọng anh hơi khàn, cảnh cáo: “Phiền cô đứng yên.”
 
Kỳ Dữu thật sự đứng im, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn đến siêu thực kia của anh.
 
Quả thật mắt thẩm mĩ Trần Kim An rất được, đường nét người đàn ông trước mắt sắc sảo, mũi cao thẳng, phong thái mạnh mẽ, so với kia đám con cháu ăn chơi trác táng kia, anh lại khá đoan chính.
 
Có lẽ là vừa uống rượu xong, trên người anh tỏa ra mùi rượu, nhưng không khó ngửi, mùi hương bạc hà mát lạnh phảng phất, ngược lại càng khiến lòng cô ngứa ngáy.
 
“Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?” Cô ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp quá đỗi của anh.
 
Kiều Thẩm Diễm nhìn cô, gương mặt cô như bừng sáng, trong mắt như chứa sao trời.
 
Anh muộn màng nhận ra, thang máy thật sự hơi nóng.
 
“Mỗi lần chọc ghẹo đàn ông, cô đều nói vậy sao?” Giọng nói anh hơi khàn, hỏi.
 
Kỳ Dữu hừ nhẹ: “Anh có tin không, anh là người đầu tiên đấy.”
 
Cô nhìn chằm chằm đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông, ma xui quỷ khiến thế nào lại kéo cà vạt của anh, nhón mũi chân hôn lên môi anh.
 
Trần Kim An nói không sai, cô không cần chờ đến sau này không xơi được mới hối hận, cô không quan tâm đến việc kết hôn, lần đầu của mình phải dành cho người đẹp trai.
 
Cô không có kinh nghiệm, chỉ hôn theo bản năng, chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên môi người đàn ông, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì, dường như hơi thở cũng ngừng lại.
 
Đang lúc cô muốn từ bỏ, cố gắng rời khỏi bờ môi anh, Kỳ Dữu đột nhiên cảm giác bị giữ eo lại, Kiều Thẩm Diễm ôm cô vào lòng, bóp chặt cằm cô, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.
 
Máu trong cơ thể như kêu gào, dục vọng tựa như con sói lang thang trên sa mạc, cuồng nhiệt và vội vàng, kéo dài từ thang máy đến phòng.
 
Lần đầu làm chuyện này, cả hai lại muốn thăm dò, tìm kiếm nhiều hơn. Cô tựa như một ly kem đặc bị người khác quấy, quấy đến khi hóa thành ly kem ngọt ngào, béo ngậy.
 
Ký ức của Kỳ Dữu về đêm đó dừng lại ở tiếng nước tí tách trong phòng tắm cùng với hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bên tai cô.
 
Một đêm dài đằng đẵng…
 
Kỳ Dữu mơ một giấc mơ hoang đường.
 
Trong mơ, cô là một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông, từng cơn sóng liên tục ập đến, đẩy cô đến cực hạn, bọt sóng giao thoa, lăn qua lộn lại.
 
Hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.
 
Ánh mặt trời len qua khe hở giữa bức rèm, trần nhà trắng đến lóa mắt, trong không khí tràn ngập mùi hương quyến rũ.
 
Khi Kỳ Dữu tỉnh lại, cả người cô đau nhức như bị ai đó đánh, eo như sắp đứt, đầu óc cũng nửa tỉnh nửa mê.
 
Cô khẽ cử động cơ thể, vô thức muốn tìm điện thoại, lại sờ thấy một chiếc đèn thủy tinh kiểu Âu không biết từ đâu ra trên tủ đầu giường, chăn và gối đầu cũng có vẻ xa lạ.
 
Đây không phải phòng của cô.
 
Cơ thể bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, cô mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của đối phương gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.
 
Kỳ Dữu chợt ngừng thở, đầu óc nổ tung.
 
Là anh!
 
Sửng sốt khoảng nửa phút, cô chậm rãi xốc chăn lên, sau đó lại nằm xuống.
 
Dưới lớp chăn trắng tinh khôi là cơ thể trần trụi, không mảnh vải che thân.
 
Kí ức hỗn loạn ập đến, giấc mơ như bị ánh trăng che đi một phần, đầu cô đau như muốn vỡ ra. Cô nhớ mang máng, họ gặp lại trong đại sảnh khách sạn, sau đó họ cùng nhau vào thang máy, sau đó…
 
Sau đó là cô chủ động hôn anh trước, khi đang hưng phấn còn chủ động muốn ở trên anh.
 
Vì vậy…
 
Cuộc tình một đêm hỗn loạn này là do cô thấy người ta đẹp nên dục vọng nổi lên, uống rượu xong thì mất trí… ngủ với người đàn ông này.
 
Xong rồi, xong rồi, thật sự xong rồi.
 
Người đàn ông đang nằm bên cạnh có có vẻ sắp tỉnh dậy, Kỳ Dữu không nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại, nắm chặt chăn, tiếp tục giả vờ ngủ.
 
Cô có thể cảm nhận được Kiều Thẩm Diễm hơi duỗi người, ngay sau đó phần giường bên cạnh nhẹ đi, tiếng nước tí tách nhanh chóng vang lên từ phòng tắm.
 
Kỳ Dữu lại mở to mắt lần nữa, thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô ngồi dậy quan sát xung quanh, trên mặt đất vô cùng lộn xộn, quần áo của đàn ông và phụ nữ rơi vãi khắp nơi, hộp bao cao su trống không trên tủ đầu giường là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
 
Trong góc phòng là một chiếc vali hành lý của đàn ông, xem ra đây là phòng của anh.
 
Đầu óc Kỳ Dữu rối tung, càng không biết sau khi đối phương trong phòng tắm đi ra thì phải đối mặt với anh thế nào, cô hoang mang bước xuống giường, mặc quần áo, hai chân bủn rủn đến mức gần như không đứng được. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng, rón rén, sợ bị người trong phòng tắm phát hiện.
 
Cô mặc lại chiếc quần nhăn nhúm của mình, cô lục tung phòng tổng thống lên mới tìm thấy chiếc áo của mình bị ném bừa trên thảm ở huyền quan.
  
Đáng tiếc, tối hôm qua, người đàn ông kia quá vội vàng, ra tay quá mạnh, chiếc áo mỏng manh của cô đã không thể nào mặc được nữa. 
 
Cô cắn chặt răng, cầm áo sơmi của Kiều Thẩm Diễm đang đặt ở trên bàn lên, mặc vào, để mở hai cúc áo trên cùng, đút vạt áo thật dài vào trong quần, xắn tay áo đến khuỷu tay, tuy vạt áo hơi dài nhưng vẫn có thể đút vào. Bộ trang phục này lại giúp cô toát lên vẻ gợi cảm.
 
Thu dọn xong xuôi, Kỳ Dữu xách giày cao gót, mở cửa bỏ chạy.
 
Khi Kiều Thẩm Diễm khoác áo choàng tắm đi ra, trong phòng đã không còn một ai.
 
Anh nằm mơ cũng không ngờ đến, lần duy nhất anh không kiềm chế được bản thân trong suốt hai mươi tám năm qua lại bị phủi sạch dễ dàng như vậy.
 
Cô gái quấn chặt trên người anh như bạch tuộc tối qua đã đi rồi, không còn dấu vết gì, không để lại số điện thoại cho anh, còn tiện tay cuỗm mất cái áo sơmi anh định tắm xong sẽ mặc.
 
Anh thậm chí còn không có cơ hội biết tên cô.
 
Nhân viên lễ tân gọi điện, hỏi anh có muốn ở lại thêm không. Kiều Thẩm Diễm lạnh lùng trả lời không cần, ánh mắt dừng lại trên vết đỏ chói mắt trên ga giường.
 
Ngắt điện thoại, anh lấy một chiếc áo sơmi mới trong vali, sau khi ăn mặc chỉnh tề, trợ lý Lộ Siêu tới gõ cửa, thay anh thu dọn hành lý: “Thưa sếp, xe đã đỗ ở dưới tầng.”
 
Kiều Thẩm Diễm đáp: “Tôi biết rồi.”
 
Sau khi ra khỏi phòng, Lộ Siêu kéo hành lý đi sau anh, vừa ngước mắt lên là thấy rõ hai vết xước ửng đỏ trên cổ anh, giống như bị móng tay phụ nữ cào. 
 
Anh cụp mắt, cúi đầu báo cáo tình hình công việc: “Đại khái là như vậy, nếu anh thấy không có vấn đề gì, sáng mai tôi sẽ gửi thông báo.”
 
Không ai lên tiếng, Kiều Thẩm Diễm cúi đầu cài cúc tay áo, không biết đang nghĩ gì.
 
“Tổng giám đốc Kiều?”
 
“Ừm.” Kiều Thẩm Diễm hoàn hồn, day ấn đường, nói: “Chốc nữa cậu đến quầy lễ tân xem băng ghi hình sáng nay của máy quay an ninh đi.”
 
Lộ Siêu: “… Vâng.”
 
Đừng nên đoán suy nghĩ của sếp, đoán cũng vô ích thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui