Dỗ em say giấc nồng

"Ferrari, mông của con lại cong lên rồi."
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Kỳ Dữu rất không sợ chết mà nhéo mông "cún cưng" của mình vài lần. Cô nhéo nhéo rồi phát hiện ra có gì đó không ổn, lông của nó đâu mất rồi?
 
Ai cạo sạch lông cho con chó của tôi rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô lập tức mở to mắt, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú sắc nét của người đàn ông hiện ra trước mắt.
 
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng vi diệu.
 
Đầu ngón tay Kỳ Dữu dán trên người anh lại khẽ cử động, cô ngượng ngùng đến mức quên cả phản ứng.
 
Kiều Thẩm Diễm nói bằng giọng khàn đục: "Sờ có thích hay không?"
 
“…” Kỳ Dữu bình tĩnh lại, cố gắng ép bản thân trông bình tĩnh trả lời: “Cũng được, cảm giác chạm vào không tệ.”
 
Trời ơi, rõ ràng là trước khi đi ngủ Ferrari nằm cạnh cô mà. Ai có thể ngờ rằng đến cô lúc mở mắt ra lại biến thành tên đàn ông khốn kiếp này chứ.
 
Cô chột dạ rút tay về nhưng lại bị người đàn ông đó giữ cổ tay lại một cách chuẩn xác. Dưới chăn, anh dẫn dắt bàn tay cô từ từ đi xuống rồi ấn lên bụng dưới của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường nét rắn chắc đốt cháy lòng bàn tay cô, gò má Kỳ Dữu bỗng dưng nóng bừng lên, cô run rẩy muốn rút tay ra nhưng bị anh cưỡng chế ấn mạnh hơn.
 
Tai Kỳ Dữu đã đỏ bừng, một dòng điện tê tê ngứa ngứa từ giữa lông mày lan ra khắp cơ thể cô: "Kiều Thẩm Diễm, anh… Anh… Anh… Anh bình tĩnh một chút."
 
Một tay khác của Kiều Thẩm Diễm ôm lấy mặt cô, ngón tay cái vuốt ve đôi môi hồng hồng mềm mại của cô, anh nhướng mày nói: “Ngọn lửa mà em đã châm lên, có phải là em nên chịu trách nhiệm dập đi không?”
 
“…” Tim Kỳ Dữu đập thình thịch.
 
Cô mím môi định nói thêm gì nữa nhưng Kiều Thẩm Diễm đã đột ngột xoay người đè cô xuống rồi kéo hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, trong mắt anh dường như có biển đang dậy sóng.
 
Trong không khí tràn ngập hormone nam tính, môi anh dán xuống, hơi thở nóng rực chạm vào má cô, anh nói gần như thì thầm: “Em đã làm chuyện xấu, thế nên tôi nhất định phải giáo dục về an toàn cho em.”
 
Không cho Kỳ Dữu cơ hội vùng vẫy, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Anh ngậm đôi môi thơm tho mềm mại của cô vào trong miệng rồi gặm cắn, mút mát thật sâu.
 
Mọi thứ đều im lặng, chỉ còn lại tiếng thở hòa quyện vào nhau.
 
Trong lúc lý trí còn tồn tại, Kỳ Dữu vòng tay giữ lấy cổ anh rồi vừa thở hổn hển vừa quay mặt đi: “Không được đâu, sáng mai còn phải đi đón bà nội xuất viện nữa đó.”
 
Kiều Thẩm Diễm hôn lên khóe môi cô: “Không sao đâu, tôi dậy được.”
 
"..."
 
Nụ hôn của anh lại rơi xuống dày đặc, hai tay anh cũng bận rộn với việc khác, giống như rễ cây trong sa mạc đang kiếm tìm sự thương xót của trận mưa, mọi chuyện đều trở nên vượt quá tầm tay.
 
Trong phòng thỉnh thoảng vang lên những tiếng rên rỉ khe khẽ. Ferrari đang nằm ở cửa, nghe thấy mẹ mình bị bắt nạt, nó vừa tức giận vừa lo lắng nên không ngừng cào cửa kêu than.
 
Cầm thú!!
 
Ngươi mau buông mẹ ta ra!
 
Sáng hôm sau, năm chiếc đồng hồ báo thức mà Kỳ Dữu đặt cũng không thể nào đánh thức được cô. Cuối cùng, Ferrari và Bentley chạy đến bên giường rồi dùng sức húc đầu vào tay cô thì cô mới mơ màng mở mắt ra.
 
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách truyền ra, Kỳ Dữu lấy điện thoại từ dưới gối ra.
 
Tám giờ hai mươi phút, cô chỉ mới ngủ được ba tiếng.
 
Kỳ Dữu thở dài thườn thượt, một lần nữa cảm thấy thán phục vì thể lực đáng kinh ngạc của Kiều – cầm thú đội lốt người – Diễm.
 
Thứ làm cho cô khâm phục hơn nữa chính là ý chí của anh. Đêm qua anh đã làm cùng cô những năm lần thế mà vẫn có thể bền lòng vững dạ thức dậy lúc đúng tám giờ trong khi cô đã là một khúc củi mục bỏ đi.
 
Năm phút sau, tiếng nước ngừng lại, Kiều Thẩm Diễm từ trong phòng tắm đi ra. Anh thay một chiếc áo sơ mi phẳng phiu rồi vừa thắt cà vạt vừa nhìn Kỳ Dữu trong gương và bình thản nói: “Tôi đi đón bà là được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
 
“Không được.” Kỳ Dữu yếu ớt ngồi dậy rồi vén chăn ra khỏi giường: “Đã nói là cả nhà để sẽ đến đó rồi, tôi không đi không được. Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ xong ngay thôi."
 
Cô vẫn khá là có ý thức tự giác của một cô con dâu, Kiều Thẩm Diễm gật đầu rồi đi xuống lầu đợi cô.
 
Vì thời gian gấp gáp nên Kỳ Dữu chỉ tắm gội đơn giản một lần. Cô mặc một bộ váy liền phù hợp và tô chút son môi để tôn lên chút khí sắc, sau đó cũng chẳng thèm trang điểm mà đã ra khỏi cửa.
 
Tối qua lượng vận động quá nhiều nên chân cô không tránh khỏi việc bị mềm nhũn đi, tư thế đi lại của cô cũng có chút không được tự nhiên.
 
Đôi vợ chồng trẻ gặp gia đình cô út ở cổng chính của bệnh viện. Vừa bước xuống xe, Kiều Hủy đã chú ý đến vết bầm tím trên đầu gối Kỳ Dữu nên lo lắng hỏi: “Dữu Dữu, vết thương này của cháu ở đâu ra vậy?"
 
Kỳ Dữu cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra là phần dưới đầu gối chân phải của mình đã tím bầm một mảng. Cô lắp ba lắp bắp không biết trả lời thế nào thì nghe thấy Kiều Thẩm Diễm nói bằng dáng vẻ nghiêm túc: “Nửa đêm hôm qua cô ấy ngủ mơ mơ màng màng nên không cẩn thận va vào góc giường.”
 
Kỳ Dữu: “…?”
 
Góc giường? Thế mà anh cũng nói ra được. Vết bầm này của cô từ đâu mà ra, trong lòng anh không có chút “ý thức” nào sao?
 
Trong lòng cô đã đánh đập Kiều Thẩm Diễm tơi bời một trận rồi nhưng trên miệng vẫn phối hợp nói: “Vâng, lúc đi vệ sinh cháu quên bật đèn.”
 
“Là như vậy à.” Kiều Hủy nghi ngờ gật gật đầu rồi lo lắng nói: “Vậy lần sau cháu phải cẩn thận một chút.”
 
Kỳ Dữu mỉm cười nói vâng.
 
Đợi cô út đi vào khoa nội trú, Kiều Thẩm Diễm nắm lấy bàn tay Kỳ Dữu đang buông thõng bên cạnh rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
 
"..."
 
Kỳ Dữu véo mu bàn tay anh một phát rồi giận dỗi vung tay ra.
 
Qua hơn nửa tháng điều dưỡng chăm sóc, cơ thể bà cụ Kiều đã hồi phục rất tốt. Tuy nhiên chứng mất trí nhớ và suy giảm trí nhớ do bệnh Alzheimer gây ra một khi đã xuất hiện thì không thể nào chữa khỏi. Việc điều trị chỉ có thể làm giảm nhẹ tình trạng bệnh, làm chậm sự phát triển của bệnh mà thôi.
 
Lúc Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm đến phòng bệnh, hộ lý và Kiều Tông Minh đang thu dọn hành lý xuất viện. Bà cụ Kiều đang ngồi trên ghế sô pha, ngây ngô nhìn lên trần nhà đến ngẩn người, lúc nghe Kiều Hủy nói sẽ hôm nay có thể đón bà lão ra viện rồi, bà lão khoa chân múa tay, vui vẻ như một đứa trẻ.
 
Bà lão thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo, có lúc lại mơ hồ, tâm trạng đã ổn định hơn khá nhiều, bà lão không còn chống cự, từ chối chăm sóc của người nhà nữa.
 
Thấy Kiều Thẩm Diễm ngồi xổm trước mặt mình, bà lão khen ngợi chàng trai này trông thật là đẹp trai.
 
Kiều Thẩm Diễm nắm lấy tay bà ấy nói: "Bà ơi, con là Tiểu Diễm."
 
Bà lão mỉm cười ân cần: “Thật là khéo ghê, cháu trai của bà cũng tên là Tiểu Diễm đấy. Nhưng mà bây giờ nó vẫn còn bé lắm, vẫn còn là thằng nhóc con vừa mới tập đi cơ, thế nhưng nó nghịch ngợm lắm.”
 
Kiều Thẩm Diễm cụp mắt xuống mỉm cười.
 
Bà lão không nhận ra anh nhưng lại vẫn nhớ đến anh, đó cũng coi như là một kiểu an ủi.
 
Sau khi về nhà, Kỳ Dữu giới thiệu tiểu đội thú cưng mới đến nhà cho bà lão biết. Bentley đi vòng quanh bà lão rồi nó nở một nụ cười chữa lành, nó không ngừng làm điệu bộ nũng nịu dưới chân bà lão làm cho bà lão bật cười vui vẻ và luôn miệng khen ngôi nhà này thật tốt, bà lão thích ở đây.
 
Để tránh việc bà lãp lại bị va vấp, trong nhà đã được trải thảm, mọi thứ đồ đạc mà bà lão có thể chạm tới đều được bọc bằng vải mềm.
 
Ăn trưa xong, bà lão về phòng nghỉ ngơi, Kỳ Dữu và Ferrari chơi một lát rồi cũng lên lầu tiếp tục ngủ bù.
 
Đi ngang qua thư phòng, cánh cửa gỗ nặng nề hé mở, Kiều Thẩm Diễm lại tình cờ đang ngồi ngay chỗ giao thoa nửa sáng nửa tối. Cặp kính gọng vàng trên sống mũi của anh phản chiếu ánh sáng, bầu không khí bao bọc xung quanh anh dường như vô cùng mát mẻ và cao quý.
 
Kỳ Dữu cảm thấy đáy lòng mình gợn sóng, cô đẩy cửa bước vào.
 
Hai tay cô không được tự nhiên chắp sau lưng. Cô hơi nhón chân bước đến trước bàn làm việc như công chúa đang tuần tra rồi cúi người nhìn tập tài liệu trên tay anh. Ánh mắt cô liếc qua dòng đầu tiên của tiêu đề: “Bản kế hoạch chương trình [Thiếu niên theo đuổi ánh sáng] của Truyền thông Sí Diệu. Đây là cái gì vậy?”
 
Kiều Thẩm Diễm đã sớm phát giác ra sự xuất hiện của cô: "Công ty của Hứa Sí Hoài đang tổ chức một chương trình tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nam, muốn phát sóng trên nền tảng của công ty chúng ta."
 
Nhắc đến Hứa Sí Hoài, Kỳ Dữu có một chút ấn tượng, anh ấy là ông chủ trẻ của một công ty truyền thông có tên tuổi. Trong số các nghệ sĩ nổi tiếng hiện nay có không ít người là người dưới trướng bọn họ.
 
Nghe nói anh ấy là bạn từ nhỏ của Kiều Thẩm Diễm, lần trước anh ấy cũng có mặt trong lễ cưới ở Cheval Blanc Manor và tranh giành làm phù rể. Tuy nhiên vì là đàn ông đã có gia đình nên anh ấy đành phải nắm tay người vợ xinh đẹp của mình và ở dưới sân khấu theo dõi buổi lễ.
 
Kiều Thẩm Diễm tháo kính ra rồi xoa xoa ấn đường: “Hứa Sí Hoài nói bây giờ có rất nhiều các cô gái trẻ tuổi thích xem chương trình kiểu này, có phải thế không?”
 
Ánh mắt Kỳ Dữu tập trung vào quyển dự án, cô nói: "Thích hay không thích xem thì còn phụ thuộc vào giá trị nhan sắc của mấy chàng trai kia cơ. Trai đẹp thì ai mà không thích cơ chứ?"
 
Kiều Thẩm Diễm cau mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu lắm, anh lật một trang tài liệu trên tay.
 
“Này, anh đừng vội thế chứ.” Kỳ Dữu ấn tay anh lại: “Trang này tôi còn chưa đọc xong đâu.”
 
"Gì cơ? Em có hứng thú với dự án này à?"
 
Kỳ Dữu mở miệng, muốn nói lại thôi.
 
Sau khi do dự một lát, cô hậm hực lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là tôi hóng hớt một chút thôi. Anh xem đi, tôi đi đây."
 
Cô ngáp một cái rồi quay vào phòng. Cô nằm trên giường mà trằn trọc không yên, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về chuyện ở phòng làm việc.
 
Kể từ khi bắt tay vào việc chuẩn bị, trong đầu cô luôn có những suy nghĩ cứng nhắc căng thẳng và chặt chẽ, không ngừng nghĩ ngợi. Cũng vì đã đích thân trải nghiệm nên cô mới biết rằng thì ra việc kiếm tiền khó khăn như thế, bởi thế cho nên sau này cô không thể vung tay quá mức hào phóng khi quẹt thẻ được.
 
Lớn đến hai mươi hai tuổi cuối cùng cô cũng biết tiết kiệm tiền rồi, cũng không dễ dàng gì mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui