Đối diện với dáng vẻ đắc ý của vợ mình, Kiều Thẩm Diễm không thể phản bác được.
Lúc trở lại văn phòng xử lý văn kiện, trong đầu anh vẫn còn tua đi tua lại bản ghi chép cuộc họp của Kỳ Dữu với tốc độ gấp hai lần.
Bỗng nhiên anh khẽ bật cười, ấn vào xương lông mày rồi tập trung vào công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau là ngày Ciyo chính thức khai trương đi vào hoạt động. Mười giờ sáng, toàn thể nhân viên đã bước vào cuộc họp tập thể được tổ chức lần đầu tiên trong phòng họp.
Sau khi trở về từ Kiều thị, Kỳ Dữu rất nghiêm túc tiến hành tổng kết nội dung “học” của ngày hôm nay, cô cảm thấy dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng như Kiều Thẩm Diễm hoàn toàn không phù hợp với mình.
Trong công ty cô, nhân viên nữ chiếm đa số, nếu gương mặt cô luôn biểu lộ sự hà khắc, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta có cảm giác khó mà chung đụng, thế là Kỳ Dữu đã loại bỏ phần xấu, chọn lọc cái tốt để đưa ra cách quản lý cấp dưới tốt nhất dành cho chính mình.
Để bản thân càng trông có khí thế hơn thì sáng hôm sau trước khi ra khỏi cửa, Kỳ Dữu đã cố ý chọn một đôi cao gót tao nhã, mặc một bộ váy đen, mái tóc xoăn dài được thả tùy ý trên vai, cả người vừa đẹp vừa ngầu, khí chất cao quý.
Lúc cô bước vào phòng họp với chiếc máy tính xách tay, trong mắt của không ít người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hôm nay là lần đầu tiên Kỳ Dữu gặp mặt toàn thể nhân viên, cô không tự cao tự đại, chỉ giới thiệu đơn giản về mình, sau đó bắt đầu nói đến kế hoạch trong tương lai của công ty và đưa ra những yêu cầu với các bộ phận.
Cô nói chuyện chậm rãi, trên mặt đều mang ý cười, lời nói và cử chỉ cũng vừa phải, có thái độ của riêng mình với người và việc, tạo cho người ta cảm giác rất thân thiết và hiền hòa nhưng tuyệt đối không phải kiểu tính tình mềm yếu, để người khác tùy ý điều khiển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong góc có những người mới đang tụ tập xì xầm bàn tán:
“Đây chính là sếp Kỳ của chúng ta sao? Lúc phỏng vấn, tôi chỉ nghe nhân sự nói đó là một nhà thiết kế trẻ tuổi nhưng không ngờ lại là một mỹ nhân như vậy đâu!”
“Nhìn cô ấy phát biểu trên bục, tôi cảm thấy mình đã gục ngã trước cô ấy rồi, người thật còn đẹp hơn trên ảnh chụp rất nhiều!”
“Ảnh chụp gì cơ?”
“Cô không biết sao? Trước đó từng có một hot search.”
Trước khi vào công ty, có không ít người đã âm thầm tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của Kỳ Dữu nhưng dù sao cô cũng không phải ngôi sao có lượng fan hâm mộ lớn gì cả và cũng chưa cho ra bộ sưu tập nào nên tất nhiên sẽ có người hoàn toàn không biết gì về cô.
“Ba của cô ấy là chủ tịch Tập đoàn Thịnh Viễn, chồng là CEO của Tập đoàn Kiều thị, người khác mở công ty thì gọi là khởi nghiệp nhưng cô ấy mở công ty lại gọi là trải nghiệm cuộc sống.
“Thảo nào công ty chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu nhưng đãi ngộ đã tốt như thế, thì ra vì có chỗ dựa như vậy.”
“Nhưng mà bản thân cô ấy cũng có tài, chiếc váy cưới ở hôn lễ của cô ấy là do chính cô ấy tự tay thiết kế, cực kỳ xinh đẹp!”
…
Cuộc họp này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi để quản lý của từng bộ phận giới thiệu, Kỳ Dữu cũng trình bày xong tất cả nhiệm vụ cần hoàn thành trong tương lai gần.
Điều quan trọng nhất hiện nay vẫn là bộ phận thiết kế phải tính toán thời gian chặt chẽ để hoàn thành sửa bản thiết kế của sản phẩm, tiếp theo chính là xây dựng mối quan hệ hợp tác với các xưởng gia công và các nhà cung cấp.
Bộ phận kỹ thuật và bộ phận vận hành chịu trách nhiệm thành lập trang web chính thức, những công việc khác cũng được phân công lần lượt cho từng cấp quản lý, các quản lý này sẽ sắp xếp nội dung công việc cụ thể xuống dưới.
Mà bộ phận thiết kế sẽ do cô đứng đầu, họ sẽ hoàn thành lô sản phẩm đầu tiên ngay sau khi công ty được thành lập.
Cô đã cho mỗi nhà thiết kế thời gian một tuần, trong một tuần này họ sẽ tiến hành bước đầu tiên là tạo ra bản thảo để chọn ra một số bản thiết kế phù hợp với ý tưởng thiết kế của công ty, sau đó tiến hành sản xuất sản phẩm và tung ra thị trường.
Một tuần tiếp theo, Kỳ Dữu bận đến mức không thể phân thân, ban ngày thì xử lý việc điều hành công ty, ban đêm cô phải dành thời gian cho bản thiết kế của mình nên cô thường xuyên không để ý đến thời gian ăn cơm, về nhà càng ngày càng muộn hơn.
Mỗi ngày đều lê cơ thể mệt mỏi quay về nhà, lúc đó cả ông, bà nội và mấy con thú cưng cũng đã ngủ rồi, chỉ có phòng làm việc của Kiều Thẩm Diễm vẫn còn mở đèn, cũng không biết anh đang chờ cô hay vì đang bận rộn công việc của mình.
Đến cuối tuần, Kiều Thẩm Diễm có một chuyến công tác đến thành phố bên cạnh, lúc anh về đến nhà, trời đã khuya.
Cửa lớn của biệt thự đã đóng kín, lúc anh còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe tiếng kêu nức nở của Ferrari và Bentley ở bên trong.
Hai tên nhóc này đang đi lanh quanh ở trước cửa, cái đuôi vẫy nhanh đến mức sắp gãy rồi nhưng vừa thấy người trở về là Kiều Thẩm Diễm thì mắt đã cụp xuống, chúng chỉ rên rỉ nhìn anh rồi mặt mày ủ rủ mà tránh ra xa.
“Kỳ Dữu trở về rồi đấy à.” Dì Chu nghe thấy có tiếng động nên khoác áo khoác lên, đi ra ngoài xem thử.
Kiều Thẩm Diễm: “Dì Chu, là cháu.”
“Là Tiểu Diễm sao? Dì nghe tiếng chó sủa, còn tưởng là Kỳ Dữu đã về đến nhà.”
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày, anh cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ đã là mười một giờ hai mươi tám phút. Trong lòng anh không khỏi nặng nề: “Hôm nay cô ấy còn chưa về nữa ạ?”
Dì Chu: “Chưa, hai ngày nay cô ấy rất bận, lúc trở về đều rất khuya. Trước khi đi ngủ bà cụ Kiều còn nhắc đến cô ấy.”
“Vâng, cháu đã biết rồi. Dì Chu, dì nghỉ ngơi trước đi!”
Đôi mắt Kiều Thẩm Diễm hơi tối đi, anh buông hành lý của mình xuống, đi đến cạnh cửa sổ gọi điện thoại cho Kỳ Dữu.
Rất nhanh sau đó điện thoại đã được bắt máy, tiếng nói mệt mỏi của cô đã truyền đến tai anh: “A lô.”
Kiều Thẩm Diễm: “Em đang ở đâu đấy?”
“Tôi đang ở căn hộ của anh ở nội thành bên này. Hôm nay bận rộn quá nên tôi đã định ở luôn bên này.”
Ngày mai sẽ phải bình chọn bản thiết kế nhưng Kỳ Dữu còn chưa hoàn thành bản thiết kế của mình, khu biệt thự Phong Sơn vừa cách nội thành quá xa, vừa lãng phí không ít thời gian đi lại trên đường nên cô dứt khoát ở lại căn hộ nhỏ bên này.
Biết được cô vẫn đang an toàn, lo lắng trong lòng Kiều Thẩm Diễm đã vơi đi một nửa nhưng trong giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Em không về nhà, ít nhất cũng nên… Báo một tiếng với bà, em có biết cả đêm nay bà luôn tìm em không?”
“Tôi xin lỗi.” Kỳ Dữu ngồi thẳng người, cô xoa cái eo đã mỏi nhừ, giọng nói tỏ vẻ hối lỗi: “Hôm nay, tôi bận quá nên quên mất, lần sau tôi sẽ nói sớm hơn.”
Trước giờ cô đã quen tự do, từ trước đến nay đều là Kỳ Thịnh Viễn gọi điện thoại đến hỏi han cô một ngày hai, ba lần, mà cô cũng rất ít khi chủ động báo cáo hành tung của mình.
Bây giờ đã kết hôn với Kiều Thẩm Diễm được mấy tháng rồi, nhưng cô vẫn luôn định nghĩa cuộc hôn nhân của hai người họ chỉ là cuộc hôn nhân thương mại. Vì vậy, cô không có ý thức phải thường xuyên giữ liên lạc giữa hai vợ chồng với nhau.
Giọng nói khi cô xin lỗi rất nhẹ nhàng khiến trong lòng Kiều Thẩm Diễm hơi dao động nên cũng không trách móc cô quá nặng nề. Anh ấn xuống chỗ xương lông mày, thản nhiên dặn dò cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Màn đêm u tối, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ. Kiều Thẩm Diễm đứng trước cửa sổ, thoáng mất hồn, một lát sau, khi đã lấy lại tinh thần và chuẩn bị lên lầu nhưng vừa nhấc chân đã đá phải một đứa lông lá xồm xoàm.
Ferrari ghé đầu vào bậc thang, vẻ mặt đau buồn. Từ khi bị Kiều Thẩm Diễm đuổi ra khỏi phòng hết lần này đến lần khác, nó luôn không hề yêu thích người “cha ghẻ” không có nhân tính này, hôm nay lại là lần đầu tiên nó cọ vào chân anh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào anh.
Hiếm khi Kiều Thẩm Diễm mềm lòng, anh ngồi xổm xuống nhìn nó, thấp giọng hỏi: “Mày cũng nhớ cô ấy đúng không?”
Ferrari rên rỉ một tiếng.
Kiều Thẩm Diễm hơi nhíu mày giống như có điều suy nghĩ.
Mấy giây sau, đáy mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh khẽ xoa cái đầu nhỏ của Ferrari rồi bế nó lên: “Đi thôi! Chúng ta đi tìm cô ấy.”
-
Chiếc Maybach lướt rất nhanh trên đường trong làn gió đêm thoang thoảng rồi đỗ bên dưới căn hộ.
Kiều Thẩm Diễm ấn vân tay, đẩy cửa căn hộ, Ferrari chân ngắn lập tức đánh hơi thấy mùi của Kỳ Dữu, nó vội chen vào, vắt chân lên cổ chạy toán loạn ở phòng khách.
Trong phòng đen kịt, rất yên tĩnh, không có tiếng động gì, chỉ có một tia ánh sáng vàng ấm áp thoát ra khỏi phòng sách ở lầu hai.
Kiều Thẩm Diễm chậm rãi đi lên lầu, cửa phòng sách chỉ khép hờ một nửa, dưới đất rất bừa bộn, bốn phía đều là các bản thảo bị bỏ nằm la liệt khắp nơi, còn Kỳ Dữu đã gục xuống bản thiết kế chưa vẽ xong mà ngủ thiếp đi, bút chì được ghim vào búi tóc lỏng lẻo trên đầu.
Kiều Thẩm Diễm khẽ cười một tiếng, anh lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu anh không đến, có phải cô định sẽ ngủ thế này cả đêm không?
Kiều Thẩm Diễm đi đến, rút cây bút chì được ghim vào búi tóc của cô xuống.
Mái tóc đen dài như mực đổ xuống, xõa tung trên bờ vai. Ngón tay của Kiều Thẩm Diễm nhẹ nhàng vén vài lọn tóc lộn xộn trước mặt cô để lộ ra gương mặt trắng nõn.
Kỳ Dữu cau mày, lông mi khẽ run rẩy.
Kiều Thẩm Diễm khom người, một tay choàng qua vai cô, tay còn lại luồn qua bắp chân, bế cô lên, anh dự định bế cô về phòng ngủ.
Ferrari có ý kiến với hành vi thân mật này của “cha ghẻ”, nó chỉ sợ cửa phòng vừa đóng lại thì mẹ của nó ở trong đó sẽ bị bắt nạt, thế là nó thở phì phò sủa hai tiếng về phía Kiều Thẩm Diễm.
Kiều Thẩm Diễm đá cửa phòng ngủ ra, anh nhẹ nhàng đặt Kỳ Dữu lên giường, cúi người cởi áo khoác giúp cô.
Giấc ngủ Kỳ Dữu rất nông, ngón tay đặt trước lồng ngực của người đàn ông hơi động đậy, cô vừa tỉnh lại, đôi mắt mơ màng vừa mở lên đã sa vào một đôi mắt sâu thẳm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt người đàn ông lạnh lẽo, Kỳ Dữu nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của anh, cổ họng cô khô khốc, thốt ra một câu: “Sao anh lại đến đây?”
Đôi mắt cô ướt đẫm, cộng theo vẻ mờ mịt, giọng nói cũng mềm mại khiến người ta bắt đầu nảy sinh ý muốn đặt cô xuống người mình mà mạnh mẽ va chạm.
Ánh mắt Kiều Thẩm Diễm sâu thẳm, cổ họng cũng khô khốc: “Ferrari nhớ em rồi.”
“…”