Dỗ em say giấc nồng

Không biết vì cái gì, Kỳ Dữu luôn cảm thấy sau đó anh sẽ chợt nói thêm một câu: Anh cũng nhớ em rồi.
 
Thế nhưng anh đã không nói. Kiều Thẩm Diễm chỉ lẳng lặng nhìn cô và ôm cô.
 
Kỳ Dữu đá vào chân anh, cô giãy dụa ngồi dậy: “Không được! Tôi vẫn chưa thể ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Rất muộn rồi, em còn muốn tiếp tục sao?” Kiều Thẩm Diễm thả vai cô ra và rời khỏi mép giường.
 
Kỳ Dữu gật đầu: “Ừm, tôi còn chưa vẽ xong.”
 
Cô cào mái tóc mình, sửa sang lại một cách qua loa, quay trở lại phòng sách, cô vừa cầm bút lên thì bụng đã không kìm được mà reo lên một tiếng ùng ục.
 
Kiều Thẩm Diễm cau mày: “Chưa ăn tối sao?”
 
Kỳ Dữu khẽ xoa lên bụng mình, cô đáng thương chớp mắt hai lần: “Gần đây, tôi giảm cân.”
 
“…”
 
Ánh mắt Kiều Thẩm Diễm hờ hững nhìn thoáng qua cơ thể gầy gò của cô, anh nhíu mày không tán thành nhưng không nói một lời nào mà đã quay người đi ra khỏi phòng sách.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh đi làm gì đấy?” Kỳ Dữu gọi sau lưng anh.
 
Không ai trả lời cô nhưng Kỳ Dữu cũng không hỏi lại, tạm thời cô không có ý định quan tâm đến hành động anh, Kỳ Dữu duỗi lưng, tiếp tục vùi đầu vào bản thiết kế.
 
Mười lăm phút sau, cô quăng cây bút ra, xoa cái cổ đã mỏi nhừ, rên rỉ khe khẽ, cô cảm thấy mình đã mệt đến mức giống như một con cá ướp muối rồi.
 

Chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, Kỳ Dữu hít mũi một cái, cảm giác đói bụng càng mãnh liệt hơn rồi.
 
Cô lần luống lầu theo mùi thơm này, cửa vừa được mở ra, trùng hợp lại đụng phải Kiều Thẩm Diễm đang bưng một bát mì hoành thánh từ trong phòng bếp ra.
 
Kỳ Dữu đang trên đà giảm cân sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng cũng phải khuất phục trước đồ ăn ngon, cô ném lời mình đã hùng hồn nói ra trước đó qua sau đầu, đôi mắt sáng long lanh chỉ nhìn theo bát mì hoành thánh, ba bậc thang nhưng cũng chỉ nhảy hai bước đi xuống. Cô ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm vào trong bát, không chớp mắt và khẽ nuốt nước miếng.
 
“Anh lấy mì hoành thánh từ đâu thế?”
 
Kiều Thẩm Diễm xoa hai tay mình, chậm rãi kéo hai tay áo đã bị anh xắn lên xuống: “Đồ đông lạnh trong tủ lạnh, em dùng tạm đi!”
 
Kỳ Dữu chỉ cảm thấy bây giờ có ăn đã rất tốt rồi, căn bản không hề tồn tại cái gì mà dùng tạm hay không dùng tạm. Cô thành kính nhận lấy cái muỗng, ăn từng ngụm nhỏ rồi nuốt xuống, một ngày mệt mỏi đều được chữa lành rồi.
 
Mãi đến khuya, hai người họ mới rửa mặt xong. Lúc cả hai ôm nhau ngủ trên chiếc giường lớn trong căn hộ, Kỳ Dữu mới chậm chạp nhớ ra ngoại trừ Kỳ Thịnh Viễn thì Kiều Thẩm Diễm chính là người đàn ông duy nhất biết xuống bếp nấu đồ ăn khuya cho cô.
 
Đáy lòng xuất hiện một suy nghĩ rất ngọt ngào. Trong bóng đêm, Kỳ Dữu vụng trộm nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, đột nhiên cô cảm thấy dường như người đàn ông này cũng không có sống lỗi nhiều như vậy nữa.
 
-
 
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Dữu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
 
Cô nhận điện thoại, sau khi nghe trợ lý nói, trong nháy mắt cả người lập tức tỉnh táo lại từ giấc ngủ.
 
Kỳ Dữu dụi mắt, nhẹ giọng trả lời: “Được, tôi biết rồi. Lập tức đặt cho tôi hai vé máy bay đến Thượng Hải, tôi sẽ tự mình đến đó thương lượng với họ.”
 
 Cúp điện thoại, Kỳ Dữu thở dài. Cô vén chăn lên đi xuống giường, mở tủ quần áo lớn rồi lôi va li mà Kiều Thẩm Diễm đã chuẩn bị sẵn ra.
 
“Tôi mượn va li của anh đi hai ngày, tôi không kịp quay về nhà lấy.”
 

Kiều Thẩm Diễm ở trần, anh ngồi dậy, khẽ nhíu mày: “Em phải đi công tác sao?”
 
“Ừ. Nhà cung ứng bên kia xảy ra một số vấn đề, có thể tôi phải tự mình bay đến Thượng Hải tìm họ nói chuyện.”
 
Kỳ Dữu vừa sắp xếp hành lý vừa nói rõ từ đầu đến cuối cho anh nghe.
 
Trong khoảng thời gian này, công ty vẫn luôn liên hệ với xưởng gia công và nhà cung ứng nhằm tìm kiếm sự hợp tác lâu dài.
 
Vấn đề ở xưởng gia công cũng không lớn, cấp dưới đã liên hệ đến xưởng gia công ở địa phương, đó cũng là xưởng gia công mà không ít các nhãn hiệu nước ngoài đang hợp tác, mỗi phương diện đều rất thích hợp với tiêu chuẩn của Kỳ Dữu.
 
Nhưng công ty cung ứng vải ở bên kia cũng có một ít vấn đề khó giải quyết.
 
Thương hiệu thời trang cao cấp theo đuổi sự thoải mái, dễ chịu nên có yêu cầu rất cao với vải vóc. Kỳ Dữu không hài lòng những mẫu vải mà các công ty cung ứng khác đã gửi đến nên mới để nhân viên của mình chạy một chuyến đến Thượng Hải, với mong muốn hợp tác với một công ty dệt may có tên là Âu Mại.
 
Công ty dệt may Âu Mại cũng nổi tiếng trong ngành, công ty của họ chuyên tập trung sản xuất loại vải cao cấp nhưng chưa bao giờ hợp tác với một công ty thời trang nào trong nước, mà chỉ một mực tập trung trên thị trường nước ngoài, tất cả các sản phẩm của họ đều xuất khẩu.
 
Lần này nhân viên của Ciyo tìm đến cửa, người của Âu Mại cũng không để vào mắt, họ chỉ cử một phó quản lý ra tiếp đón.
 
Đối phương cực kỳ không có thành ý và tỏ ra mất kiên nhẫn khi đối diện với lời ngỏ ý rất muốn hợp tác đầy chân thành của Ciyo. Nói thẳng ra, thương hiệu nhỏ bé mới bước lên thị trường như Ciyo căn bản không nằm trong danh sách họ sẽ hợp tác.
 
Sau khi dây dưa hơn một tiếng đồng hồ, đối phương mới chịu đưa một bảng báo giá, mà giá cả trong này lại cao một cách không hợp lý, thậm chí còn đắt hơn vải nhập khẩu, nhân viên của Ciyo cũng không còn cách nào khác, đành phải báo lại chuyện này với Kỳ Dữu.
 
Kiều Thẩm Diễm nghe thấy như vậy thì khẽ gật đầu: “Trên đường đi chú ý an toàn! Nếu cần tôi giúp đỡ thì nói cho tôi biết.”
 
“Được!”
 

Kỳ Dữu chỉ gom đơn giản một ít quần áo để thay, giấy chứng minh, rồi vội vàng đến sân bay.
 
Máy bay đáp xuống Thượng Hải lúc mười giờ sáng, Kỳ Dữu dẫn theo trợ lý đến trước trụ sở chính của Âu Mại, yêu cầu gặp người phụ trách của họ một lần.
 
Người tiếp đón cô chính là cô gái trẻ tuổi ở quầy lễ tân, khi nghe thấy Kỳ Dữu nói chưa có hẹn trước, cô gái qua loa nói hôm nay người phụ trách có việc gấp, không có ở công ty.
 
Đương nhiên Kỳ Dữu hiểu những lời này cũng chỉ lấy lý do để  không phải gặp cô mà thôi nhưng cô cũng không thể làm ầm ĩ một trận theo tính tình của mình, dù sao thì nơi này cũng không phải là thủ đô mà là sân nhà của người khác.
 
Cô đành phải dẫn trợ lý của mình đến phòng tiếp khách kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi nào người phụ trách xuất hiện mới thôi.
 
Nhưng đối phương đã cố ý không muốn gặp cô. Kỳ Dữu đã chờ mãi đến hoàng hôn, nhân viên của Âu Mại đều đã tan tầm nhưng người phụ trách vẫn không lộ mặt.
 
Cô vừa tức vừa tủi thân, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ bị từ chối không cho gặp mặt như thế này, cũng không ngờ cảnh tượng uất ức trong phim truyền hình sẽ xảy ra cho mình.
 
Trong khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra suy nghĩ muốn sáng lập thành công một thương hiệu không phải chỉ có lòng là làm được. Khi bỏ qua điều kiện trong nhà cô, khi cô còn chưa được người ta nhìn thấy thì không có người nào chú ý đến cô cả.
 
Trong lúc Kỳ Dữu mất hết ý chí, cô đã gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh Viễn, hy vọng có thể có được sự trợ giúp từ một số mối quan hệ mà ba mình đã gây dựng được.
 
Thế nhưng điện thoại của Kỳ Thịnh Viễn vẫn trong trạng thái tắt máy, Kỳ Dữu gọi điện thoại hỏi Kiều Tầm Tuân mới biết được ba của cô vừa đi công tác ở châu Âu, có lẽ lúc này đang ngồi trên máy bay.
 
Kiều Tầm Tuân hỏi cô có phải đã gặp chuyện gì không, Kỳ Dữu cảm thấy hơi ngại nên vội vàng cúp máy.
 
Lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi cho ông chồng hời của mình hay không thì cái tên Kiều Thẩm Diễm đã xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô.
 
“A lô.” Cô nhận máy, cố gắng để cho giọng nói của mình không khác gì ngày thường.
 
Kiều Thẩm Diễm hỏi: “Chuyện bên kia tiến hành thế nào rồi?”
 
Kỳ Dữu hít vào một hơi: “Không được tốt lắm, tôi đã chờ một ngày rồi nhưng đến bóng người cũng không gặp được, đoán chừng họ xem thường thương hiệu của tôi mới thành lập, hoàn toàn không muốn gặp tôi.”
 
Kiều Thẩm Diễm: “Trình độ thiết kế thời trang trong nước vẫn đang trong giai đoạn chớm nở, cũng không có thương hiệu cao cấp, Âu Mại không muốn mạo hiểm hợp tác với một thương hiệu mới thành lập cũng là chuyện hợp lý.”
 

Kỳ Dữu cúi thấp đầu, cô đá cục đá nằm ven đường. Tất nhiên cô cũng hiểu đạo lý này nhưng cảm thấy uất ức cũng là thật.
 
Cô chửi mắng một trận qua điện thoại, tâm trạng mới dần dần được thoải mái. Kỳ Dữu không ngờ vào lúc này, Kiều Thẩm Diễm lại trở thành đối tượng duy nhất để cô có thể thổ lộ tất cả.
 
Kỳ Dữu hít mũi một cái: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến chặn đường người phụ trách. Lần này nếu không lấy được hạng mục này, cô đây sẽ không quay về thủ đô nữa!”
 
Kiều Thẩm Diễm: “…”
 
“Được rồi, tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi còn chưa ăn cơm đây, trước tiên tôi và trợ lý phải an ủi chính mình đã.”
 
“Được rồi, đi đi!”
 
Kiều Thẩm Diễm cúp máy. Anh cầm điện thoại mà hơi sững sờ.
 
Nửa phút sau, anh mặc áo khoác, rời khỏi văn phòng làm việc và đi đến vị trí của Lộ Siêu, gõ lên bàn.
 
“Tôi nhớ hạng mục của Bác Dịch được tiến hành ở Thượng Hải đúng không? Đặt vé máy bay trước tối nay giúp tôi, tôi sẽ tự mình đến đó.”
 
Lộ Siêu không hiểu gì, đứng lên: “Hạng mục Bác Dịch đúng là được tiến hành ở Thượng Hải nhưng vụ đó vẫn do người của bộ phận thiết kế phụ trách, hơn nữa tiến hành cũng rất thuận lợi. Sếp Kiều, thật ra anh không cần đích thân đến đó một chuyến đâu.”
 
Kiều Thẩm Diễm nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Lộ Siêu dò xét.
 
“…”
 
Lộ Siêu đọc được ý “tôi cho cậu một cơ hội nói chuyện cho tử tế với tôi” từ trong ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của Kiều Thẩm Diễm.
 
Kiều Thẩm Diễm thấp giọng nói gằn từng chữ một: “Tôi cảm thấy nó rất cần thiết.”
 
Lộ Siêu cầm điện thoại ấn mở phần mềm mua vé máy bay: “Vâng, tôi đã hiểu! Bây giờ tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay cho anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui