Mười giờ sáng, ban lãnh đạo công ty tổ chức họp thường kỳ, Kiều Thẩm Diễm ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ trì, rủ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Người quản lý đang báo cáo cho anh ở phía trên không đoán được tâm tư của anh, giọng nói dần yếu ớt, trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp của mình.
Chờ anh ta nói xong, Kiều Thẩm Diễm gập quyển kế hoạch trước mặt lại, mí mắt cũng không thèm nhướng lên: “Giám đốc Khương, dự án này lên kế hoạch lâu như vậy rồi, mà người dưới trướng của anh ngay cả những số liệu cơ bản nhất còn chưa hiểu rõ hết. Đã sửa lại hai lần rồi, vẫn mắc đi mắc lại cùng một lỗi, những người có thái độ làm việc như vậy sao lại có thể vào Kiều thị được vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn có quản lý Lý, tuần sau chính là cuộc đấu thầu chính phủ, nếu cậu lên sân khấu cũng rụt rè sợ hãi như ngày hôm nay, đến một câu nói cũng chẳng nói rõ ràng thì cậu cảm thấy ai sẽ tin tưởng giao dự án đến tay cậu hả? Không muốn làm thì cứ nói ngay bây giờ đi, đừng có làm lãng phí thời gian của mọi người.”
....
Khi phê bình người khác, giọng điệu của Kiều Thẩm Diễm rất lạnh lùng, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng lại có thể khiến cho đáy lòng mỗi người sinh ra một cảm giác ớn lạnh.
Bầu không khí của toàn bộ phòng họp tụt xuống thấp đến mức có thể đóng băng, những người ngồi ở phía dưới giống như là đang đi trên lớp băng mỏng, ai nấy đều không dám thở mạnh, chỉ sợ không cẩn thận lại giẫm lên đuôi hổ mất.
Có người chuyển ánh mắt sang nhìn Lộ Siêu ở bên cạnh anh, nhưng Lộ Siêu cũng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một cái dáng vẻ nhỏ bé “đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết gì cả”.
Ai mà biết được, sáng nay ở trên xe, anh ấy cũng đã gặp rắc rối rồi.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Kiều Thẩm Diễm đi thẳng một mạch về văn phòng, khóa trái cửa lại, ai cũng không được phép tiến vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có mưa lất phất, cả thành phố bị mây đen bao phủ.
Kiều Thẩm Diễm ngồi ở trước bàn làm việc, đặt nắm tay lên xương trán để tâm trạng bình tĩnh lại một chút.
Một lúc sau, anh cắm lại chiếc USB Totoro vào máy tính, mở lại bản thỏa thuận trước hôn nhân kia.
Ở dòng đầu tiên của thỏa thuận viết rõ ràng tên của bản thân và Kỳ Dữu, nội dung dài hàng trăm mục, từng dòng từng câu lạnh lẽo như băng.
[1.1. Vì lợi ích của gia tộc, hai bên nam và nữ đều đồng ý thỏa thuận kết hôn, trong thời gian diễn ra hôn nhân sẽ đóng vai vợ chồng ân ái, ở trước mặt người ngoài thì sẽ giữ mặt mũi cho đối phương.]
[3.2. Trong thời gian hôn nhân diễn ra, cần phải giữ khoảng cách với người khác giới, nếu như một bên ngoại tình về mặt tinh thần hoặc thể xác, thì bên kia có quyền yêu cầu ly hôn. Đối phương không được trì hoãn, từ chối vì bất kỳ lý do gì. ]
[5.1.2. Trong thời gian hôn nhân diễn ra, vợ chồng không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau, không được nảy sinh bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, tức là sẽ không thích đối phương.]
...
Ánh mắt Kiều Thẩm Diễm tập trung vào hàng cuối cùng, cả người như rơi xuống hầm băng, gân xanh nổi đầy trên cánh tay đang nắm chặt chuột máy tính.
Không thích đối phương?
Hóa ra cô ấy định nghĩa cuộc hôn nhân của bọn họ như thế này.
Thực ra trong cái giới này của bọn họ, việc các vợ chồng ký kết thỏa thuận trước khi kết hôn là chuyện bình thường, nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ này.
Cho dù người khác định nghĩa mối quan hệ này của anh với Kỳ Dữu như thế nào, chí ít thì bản thân anh thật lòng muốn nắm tay cô suốt quãng đời còn lại.
Anh là một người có tính cách lạnh nhạt, việc cha mẹ mất sớm đã khiến anh học cách tự lập từ lâu, cũng đã quen với sự cô đơn, cho đến khi gặp được cô thì mới có được khoảng thời gian sống động.
Điều buồn cười chính là anh cho rằng bọn họ đang dần trở nên gần gũi hơn, mà cuộc hôn nhân này ở trong mắt cô chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, giống như là những gì đã được viết trong thỏa thuận, cô sẽ không thích anh.
Phòng làm việc không bật đèn, một mảnh tối om, bàn tay đang cầm chuột máy tính của Kiều Thẩm Diễm dần mất đi sức lực, buông thõng cả người dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Ở bên này, Kỳ Dữu không hề biết là thỏa thuận trước hôn nhân mà bản thân chưa kịp xóa đã bị Kiều Thẩm Diễm phát hiện.
Sáng hôm nay, cô lần lượt nhận được đơn đặt hàng lễ phục của vài bà chủ, cho rằng sự cố gắng giới thiệu của Kiều Tầm Tuân ngày hôm qua đã có hiệu quả, các bà chủ nhà giàu đều bị thuyết phục, chỉ đích danh muốn cô tự tay thiết kế.
Những bà chủ nhà giàu vô cùng hào phóng, mấy đơn đặt đều là những bộ lễ phục cao cấp đặt may riêng có giá tận mấy trăm nghìn tệ một bộ. Mặc dù khoản thu nhập này không là gì so với chi tiêu hàng ngày của Kỳ Dữu, nhưng dù sao thì cô cũng có được sự công nhận của mọi người, dùng thực lực của mình mang lại doanh thu cho công ty. Lúc mới nhận được đơn đặt hàng, trong lòng cô còn âm thầm mừng rỡ một lúc.
Cô ở nhà vẽ bản thiết kế cả một ngày, không biết trời đã tối từ lúc nào rồi, dì Chu đã gọi cô xuống dưới lầu ăn cơm.
Ông bà nội ở nhà cô út vẫn chưa trở về, cả một bàn ăn to như vậy chỉ có một mình Kỳ Dữu, càng trông có vẻ cực kỳ hiu quạnh.
Cô cắn đũa gọi điện thoại cho Kiều Thẩm Diễm, định hỏi khi nào anh sẽ về nhà nhưng gọi hai cuộc liên tiếp đều không có ai trả lời, cô cúp máy, lại gọi cho Lộ Siêu.
“Thưa bà chủ, sếp Kiều đang bận.”
“Vâng, đợi khi nào anh ấy xong việc thì tôi sẽ nói lại với anh ấy.”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại, Lộ Siêu nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, thở dài một hơi nặng nề.
Đã quá giờ tan tầm rồi nhưng cửa chính văn phòng vẫn đóng chặt như cũ, Kiều Thẩm Diễm không ra ngoài, người trong văn phòng tổng giám đốc cũng không dám tan làm, tất cả ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ chờ ở đây, đưa mắt nhìn nhau.
Lộ Siêu đi theo Kiều Thẩm Diễm nhiều năm như vậy, lần cuối cùng nhìn thấy anh tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày như vậy là lúc bà cụ Kiều bị bệnh, nhưng mà lần này dường như đến ngay cả vợ anh là Kỳ Dữu cũng không biết nguyên nhân.
//
Màn đêm dày đặc, ánh đèn ở các tòa nhà văn phòng trong khu vực trung tâm thành phố lần lượt tắt, chỉ còn lại lác đác một số văn phòng là vẫn còn sáng, những thanh niên bị cuộc sống bóp nghẹt cổ họng vẫn đang cố gắng làm việc chăm chỉ.
Trên tầng 68 của tòa cao ốc Kiều thị, văn phòng tổng giám đốc chìm đắm trong sự lặng im như tờ.
Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, đường nét khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông được phản chiếu trong ánh sáng mờ ảo của màn hình. Đôi môi mỏng mím chặt dưới sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào màn hình đến nỗi thất thần.
Chiếc điện thoại di động đặt trên bàn liên tiếp vang lên các thông báo, bị Kiều Thẩm Diễm tắt, bật chế độ im lặng, úp màn hình xuống vẫn để sang một bên.
Không biết đã qua bao lâu, anh lại lặng lẽ cầm lên, theo hiển thị thông báo ấn vào WeChat.
Kỳ Dữu: [Tối nay anh có về ăn không? Hôm nay, dì Chu làm món tôm kho tộ đấy.]
[Mấy giờ anh về vậy? Bận lắm à?]
[Tôi ở nhà một mình chán quá đi mất.]
[(Hình ảnh.jpg) Ferrari đang gặm dép lê của anh kìa!]
[Thôi vậy, hình như là anh bận thật rồi...]
...
Kỳ Dữu tự nói một mình một hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng nhận được lời phản hồi nào, cũng tự giác không làm phiền anh nữa.
Kiều Thẩm Diễm nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ tin nhắn, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, sự bực tức trong lòng lại càng ngày càng bị thổi bùng lên.
Anh nới lỏng nút thắt cà vạt, gấp máy tính xách tay lại, đứng dậy vừa cài lại áo
vest vừa bước ra ngoài.
Bây giờ đã là sáng sớm, ánh đèn trong văn phòng tổng giám đốc vẫn còn sáng, Lộ Siêu bảo những đồng nghiệp khác trở về trước, một mình ở bên ngoài đợi. Không có sự cho phép của Kiều Thẩm Diễm, anh ấy không dám tự ý tiến lên gõ cửa, nhưng lại không biết giải thích thế nào với Kỳ Dữu ở bên kia, đứng ngồi không yên rối rắm cả một buổi tối.
Nhìn thấy Kiều Thẩm Diễm cuối cùng cũng mở cửa văn phòng, anh ấy đột nhiên đứng dậy: “Sếp Kiều.”
Kiều Thẩm Diễm khẽ gật đầu một cái, giọng nói khàn khàn không thể che giấu được: “Đi về thôi.”
“Vâng.”
Lộ Siêu vội vàng thông báo tài xế chuẩn bị xe. Sau khi vào thang máy, anh ấy đã mấy lần muốn mở miệng hỏi “về đâu”, nhưng khi nhìn thấy vẻ khó coi Kiều Thẩm Diễm, nuốt lời muốn nói ngược trở lại.
Sau khi lên xe, tài xế không biết rõ tình huống nên đã giúp anh đặt câu hỏi, Kiều Thẩm Diễm nhìn màn đêm thưa thớt ngoài cửa sổ, trả lời: “Về biệt thự Phong Sơn đi.”
Nghe được câu này, Lộ Siêu thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Làn gió lạnh thấu xương thổi vào từ ngoài cửa sổ, thổi tung mái tóc ngắn trước trán của người đàn ông, cũng khiến người ta tỉnh táo hơn.
Ban đêm nên đường xá cũng thông thoáng, chiếc Maybach phóng nhanh như tên bắn, dừng ở trước cửa nhà họ Kiều.
Kiều Thẩm Diễm mệt mỏi xoa xoa cung xương mày, dặn dò Lộ Siêu vài câu về công việc trong thời gian sắp tới, rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Ferrari và Bentley ở trong phòng phát ra tiếng gầm gừ ồn ào, thấy anh trở về lập thức tiến lên chạy xung quanh anh, cái mông nhỏ nhắn không ngừng vặn vẹo, đuôi cũng vẫy tới nỗi như sắp gãy đến nơi rồi.
Kiều Thẩm Diễm xoa đầu hai đứa chúng nó, thay dép lê đi lên lầu.
Cánh cửa phòng ngủ trên tầng bốn khép hờ, ánh sáng dịu dàng len lỏi qua khe cửa.
Kiều Thẩm Diễm đẩy cửa ra, giường lớn trống rỗng, Kỳ Dữu nằm trên giường nhỏ bên cửa sổ nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Cô mặc một chiếc T - shirt rộng thùng thình, đôi chân dài thon thả lộ ra ngoài không khí, trên đầu gối còn đặt máy tính bảng dùng để phác thảo, tác phẩm đã hoàn thành được một nửa, điện thoại di động nắm chặt trong lòng trong tay, lông mày hơi nhíu lại, trông dáng ngủ không được thoải mái cho lắm.
Kiều Thẩm Diễm lặng lẽ bước đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, lặng lẽ đánh giá khuôn mặt đang say ngủ của cô, ở một chỗ nào đó bên trong lồng ngực cũng nhói đau.
Anh muốn đưa tay chạm vào má cô, nhưng khi cánh tay anh giơ lên giữa không trung thì lại đột nhiên dừng lại, khẽ siết lại thành nắm tay rồi rụt trở về.
Loại cảm giác không biết nên đối xử với cô như thế nào cho phải này khiến người ta muốn điên lên.
Anh vốn tưởng hai người đã trở thành vợ chồng, chỉ cần bản thân làm đủ tốt thì một ngày nào đó cô sẽ nhận ra điều đó. Nhưng lại không ngờ rằng trong lòng cô, mối quan hệ giữa hai người chỉ vỏn vẹn được định nghĩa là hôn nhân mang tính hình thức, ngay từ đầu cô đã chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu anh.
Vậy những sự dịu dàng, quyến luyến trong khoảng thời gian này thì tính là cái gì đây?
Ai cũng đều có được thứ mình cần sao?
Một cảm giác bất lực sâu sắc dâng trào lên từ tận đáy lòng, anh tắt hết đèn trong phòng, bế ngang Kỳ Dữu lên nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dịch lại góc chăn cho cô.
Anh cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng khàn khàn nỉ non: “Dữu Dữu, em muốn tôi phải làm sao với em đây?”