Dỗ em say giấc nồng

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Dữu tỉnh dậy trên chiếc giường lớn mềm mại.
 
Cô không nhớ mình lên trên giường lớn ngủ kiểu gì, chỉ nhớ mình đang vừa xem phim vừa chờ đợi tin nhắn của Kiều Thẩm Diễm. 
 
Sau khi xem liên tục ba tập cũng không thấy anh trả lời lại, Kỳ Dữu có chút buồn bực, dẫn đến việc cả nam chính trong phim cũng bị liên lụy, nhìn kiểu gì cũng không thấy ưa nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cô nghĩ rằng nói không chừng công việc của anh thật sự quá bận rộn, không có thời gian nên cô kiên nhẫn quyết định đợi thêm một lúc nữa, đợi thêm được một lúc sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. 
 
Cô duỗi người, theo bản năng sờ lên chiếc gối bên cạnh. 
 
Phía bên kia giường đã trống rỗng, ngay cả hơi ấm còn sót lại cũng đã biến mất, chỉ còn lại chiếc USB Totoro nho nhỏ ở dưới gối. 
 
Trong phòng thay đồ truyền đến tiếng động, cô chống nửa người ngồi dậy, xỏ dép vào sau đó hai mắt mơ màng đi ra ngoài. 
 
Kiều Thẩm Diễm đang thu dọn hành lý, gấp gọn gàng từng chiếc áo sơ mi rồi cho vào vali. 
 
Kỳ Dữu dụi mắt, trong lòng vẫn còn ôm chiếc gối ôm hình gấu nhỏ, tóc tai bù xù đứng ở cạnh cửa giống như một đứa trẻ đang làm nũng. 
 
“Anh sắp đi công tác à?” Giọng cô có chút nghẹt mũi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Kiều Diễm nhàn nhạt, không ngước mắt nhìn cô, giọng nói cũng không nghe rõ được cảm xúc. 
 
“Tôi phải đi Châu Âu một chuyến.”
 
Kỳ Dữu bĩu môi, đêm qua anh về muộn như vậy, sáng sớm hôm nay lại phải đi rồi. 
 
“Vậy phải đi bao lâu?” 
 
“Không biết nữa.” Kiều Thẩm Diễm ngưng lại một lúc rồi bổ sung thêm một câu: “Thời gian có thể sẽ hơi lâu.” 
 
Anh đóng vali lại, kéo phần tay kéo lên, rủ mắt xuống đi lướt qua người cô. 
 
Nhưng Kỳ Dữu lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ, trọng điểm mà cô chú ý đều rơi vào việc Châu Âu có những món đồ xa xỉ mà cô yêu thích nhất. 
 
Cô ôm gối ôm đi theo anh xuống lầu từng bước một. 
 
“Vậy anh đi châu Âu thì mua giúp tôi một cái túi da hiếm nhé. Lần trước, tôi đã muốn mua rồi, tiếc là lúc đó đang ở bệnh viện, hàng vừa mới tới quầy đã người khác đã cướp mất rồi. Đến lúc đó tôi sẽ gửi kiểu dáng và hình ảnh cho anh, anh đừng có mà mua nhầm đấy.”
 
“Ừ.” Kiều Thẩm Diễm lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
 
Thấy anh thay giày ở cửa ra vào, Kỳ Dữu bất giác liếc nhìn đồng hồ phía sau, lúc này mới chỉ khoảng bảy giờ sáng.
 
“Chuyến bay của anh là mấy giờ vậy, bây giờ đã phải đi luôn rồi à? Có cần tôi nhờ dì Chu chuẩn bị bữa sáng cho anh không?”
 
“Không cần đâu.” 
 
Kiều Thẩm Diễm mở cửa, xe đưa anh đến sân bay đã đợi sẵn ở ngoài sân rồi. 
 
Anh quay đầu lại, nhìn Kỳ Dữu chăm chú, một vài lời vừa đến bên môi nhưng bất đắc dĩ lại biến thành những lời căn dặn.
 
“Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị thương nữa.” 
 
Kỳ Dữu ngơ ngác gật đầu: “Kiều Thẩm…” 
 
Vốn dĩ cô còn muốn trước khi chia tay làm nũng xin anh một cái ôm, nhưng tên đàn ông khốn kiếp này cũng không biết là đang vội vàng đi đầu thai hay là sợ bị trễ mất chuyến bay thật, chẳng thèm quay đầu lại một cái, đi cực kỳ nhanh.
 
Trong lòng cô dâng lên vài phần mất mát.
 
Không biết tại sao, cô luôn có một loại ảo giác “người đàn ông này hôm nay vô cùng lạnh lùng”, nhưng nghĩ kỹ lại, cả một ngày một đêm giữa hai người cũng không có xảy ra chuyện gì không vui vẻ cả nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ coi là gần đây công việc của anh rất bận rộn. 
 
// 
 
Kỳ Dữu ở nhà nghỉ ngơi được một thời gian dài rồi, đã không chịu ngồi yên được nữa. Ngay ngày Kiều Thẩm Diễm rời đi, cô đã đến công ty, gọi nhân viên bộ phận thiết kế, bắt đầu một đợt tạo bản thảo mới.
 
Công ty mới thành lập, chỉ có mấy bà chủ trong giới quý tộc đặt mấy đơn hàng lớn, mặc kệ là họ thích thật lòng cũng được, hay là để tặng một ơn tình cũng chẳng sao, lợi nhuận trong đó cũng có thể tạm duy trì hoạt động bình thường của công ty, nhưng  khách hàng thực sự vẫn chưa được xây dựng một cách đầy đủ. 
 
Một số trưởng phòng, quản lý của công ty gần đây cũng đã khảo sát các địa điểm trung tâm thương mại, xem xét việc mở các cửa hàng bên ngoài để gia tăng độ nhận diện thương hiệu của thương hiệu, thu hút nhiều khách hàng hơn. 
 
Trong giờ nghỉ, Kỳ Dữu sẽ gửi vài tin nhắn cho Kiều Thẩm Diễm, kể về cuộc sống hàng ngày xung quanh mình, nhưng phía bên Kiều Thẩm Diễm không biết là do bị lệch múi giờ hay vì đang bận nên thường trả lời tin nhắn rất chậm. 
 
Thường thì Kỳ Dữu sẽ đánh máy một đoạn dài những dòng tin nhắn rồi gửi đi, cách mấy tiếng sau anh mới trả lời, nội dung cũng chỉ được vài từ ít ỏi, giống như là chỉ cần nói thêm vài chữ nữa là sẽ hại anh tổn thất mấy trăm triệu, vô cùng nhỏ mọn.
 
Nhưng mà Kỳ Dữu đã sớm hiểu rõ được tính nết của anh, biết anh không thích nói chuyện với người khác lắm nên cũng vô cùng bao dung rộng lượng, không so đo với anh. 
 
Vài ngày sau, Kỳ Dữu đang xem xét quần áo mẫu với trưởng bộ phận thiết kế thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trâu Lệ tổng biên tập của EL, nói là biết được chuyện cô tự mình thành lập thương hiệu, hỏi cô liệu có muốn tham gia chụp hình cho một số của tạp chí hay không. 
 
Chuyện là như thế này, tạp chí dưới trướng tập đoàn EL vẫn luôn mở một chuyên mục thời trang, quanh năm hợp tác với các thương hiệu lớn, chia sẻ một vài sản phẩm mới của mùa đó để dẫn đầu xu hướng.
 
Ban đầu, đối tượng hợp tác của số lần này là một thương hiệu lớn của châu Âu, nhưng chỉ hai ngày trước, thương hiệu lớn này bất ngờ bị tiết lộ có vấn đề về lập trường chính trị, trên trang phục in một số từ ngữ và cách diễn đạt không thỏa đáng nên vấp phải sự phẫn nộ của cư dân mạng. 
 
Chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt của quốc gia, không thể tha thứ được, EL cũng kiên quyết không hợp tác với một thương hiệu chỉ muốn kiếm tiền mà không tôn trọng văn hóa nước khác, ngay lúc đó đã hủy bỏ hợp tác với đối phương. 
 
Nhưng số mới của tạp chí sắp được xuất bản, bây giờ không thể kịp mời được các thương hiệu khác nên Trâu Lệ đã nghĩ đến việc hợp tác với các thương hiệu bản địa xuất sắc trong nước.
 
Tình cờ sao ngôi sao nữ mà họ mời chụp ảnh bìa lại chính là Ôn Thời Niệm, vợ của Hứa Sí Hoài. Ôn Thời Niệm luôn đánh giá rất cao thiết kế của Kỳ Dữu, biết được Trâu Lệ có ý định này, lại càng hết lòng giới thiệu, còn lấy ra bản phác thảo áo cưới mà Kỳ Dữu thiết kế cho cô ấy đưa cho Trâu Lệ xem. 
 
Trâu Lệ xem xong, cảm thấy thiết kế của Kỳ Dữu so với lúc mới gặp cô đã trở nên sắc sảo hơn, lúc này mới hạ quyết tâm gọi cuộc điện thoại này. 
 
Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Kỳ Dữu đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức tổ chức một cuộc họp ngay trong chiều hôm đó để chọn lựa trang phục tham gia quay chụp, cũng muốn nhân cơ hội này thu hút thêm nhiều khách hàng mới. 
 
Ngày hôm sau, Kỳ Dữu đích thân mang theo trang phục chạy tới hiện trường quay chụp. 
 
Ôn Thời Niệm với tư cách là người mẫu trang bìa của số lần này đang trang điểm, nhìn thấy Kỳ Dữu có chút ngại ngùng chào hỏi cô. Tuy rằng hai người đã gặp nhau trong hôn lễ ở Maldives, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện riêng. 
 
Khi thay quần áo, Ôn Thời Niệm bảo trợ lý lén gọi Kỳ Dữu vào phòng thay đồ, nói là trang phục hơi phức tạp, không biết thắt eo như thế nào. 
 
Kỳ Dữu gật đầu, đi theo sau, hơi khom lưng điều chỉnh vòng eo cho Ôn Thời Niệm. 
 
Ôn Thời Niệm đặt hai tay lên bụng dưới, mỉm cười với Kỳ Dữu trong gương: “Tôi muốn nói với cô chuyện này.”
 
“Hả?” Kỳ Dữu ngẩng đầu lên. 
 
Ôn Thời Niệm quay người lại, lấy tay che ở bên môi, thì thầm vào tai cô: “Tôi có thai rồi.”
 
“Thật sao?” Kỳ Dữu kinh ngạc nhìn về phía bụng dưới của cô ấy, rất bằng phẳng, hoàn toàn không thể nhận ra là bên trong đó đã có thêm một sinh mệnh nhỏ. 
 
Ôn Thời Niệm hạnh phúc gật đầu: “Tôi cũng mới phát hiện được cách đây không lâu, vốn không định nói cho người khác biết. Nhưng, bởi vì cô đang giúp tôi thiết kế váy cưới, tốt nhất vẫn là nên nói cho cô biết, bởi vì hôn lễ có thể tổ chức sớm hơn.”
 
Kể ra cặp đôi Ôn Thời Niệm và Hứa Sí Hoài này còn đăng ký kết hôn sớm hơn Kỳ Dữu và Kiều Thẩm Diễm, nhưng bởi vì bên nhà gái ở trong ngành giải trí phức tạp nên luôn có một số tin đồn vô căn cứ đáng lo ngại. Xuất phát từ việc muốn bảo vệ cả hai bên, bọn họ mãi vẫn chưa công khai tin tức kết hôn. 
 
Nhà họ Hứa kể từ đời ông nội của Hứa Sí Hoài về sau thì toàn là con trai độc nhất, biết được con dâu mang thai, cả nhà vui mừng khôn xiết, đám cưới vốn định diễn ra vào cuối năm cũng đã được lên kế hoạch tiến hành trước. Họ muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng cho Ôn Thời Niệm trước khi sinh con, nói cho cả thế giới biết cô là con dâu nhà họ Hứa, những lời đồn thổi bừa bãi kia không cần thanh minh cũng sẽ tự sụp đổ. 
 
Hôn lễ được tiến hành trước, một số việc chuẩn bị linh tinh cũng phải đẩy nhanh tiến trình, Kỳ Dữu đồng ý sẽ nhanh chóng hoàn thiện váy cưới, Ôn Thời Niệm cười ngọt ngào, nói một tiếng cảm ơn rồi bị nhân viên công tác gọi đi chụp hình. 
 
Kỳ Dữu đoán chắc là Kiều Thẩm Diễm vẫn còn không biết tin tức người anh em tốt của mình sắp lên chức bố. Vì vậy, cô tranh thủ lúc trường quay cũng không có việc gì cần đến cô nữa, đi ra bên ngoài trường quay gọi điện thoại cho Kiều Thẩm Diễm. 
 
Lúc này, mặt trời ở châu Âu vừa mới mọc, Kiều Thẩm Diễm chắc hẳn là vừa mới ngủ dậy, giọng nói mang theo chút khàn khàn trầm thấp. 
 
Nghe được Kỳ Dữu nói xong tin tức này, tâm trạng của anh dường như không có chút dao động nào cả, nhàn nhạt trả lời vài câu rồi nói là mình phải đi làm rồi. 
 
“Kiều Thẩm Diễm!” Kỳ Dữu gọi anh lại trước khi anh cúp máy. 
 
“Ừ. Còn chuyện gì không?”
 
“Ừm... Khi nào anh mới về? Bà nội bà cũng khá nhớ anh đấy.”
 
Kiều Thẩm Diễm: “Chiều mai sẽ đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Nhưng công ty vẫn còn có việc cần xử lý, chắc cũng phải về rất muộn. Nếu muộn quá thì sẽ ở trong chung cư, em bảo bà không cần phải đợi tôi đâu.”
 
“Ồ, vậy được rồi.” Kỳ Dữu cảm thấy có chút thất vọng, cứ thi thoảng lại ngắt mấy lá xanh trong khu vực trồng cây xanh.
 
Không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, nhưng luôn cảm thấy thái độ gần đây của Kiều Thẩm Diễm đối với cô có gì đó không đúng lắm, giống như là đang cố tình tránh né cô vậy. 
 
Sau khi cúp điện thoại, cô bất giác thở dài một hơi.
 
// 
 
Chiều hôm sau, Kỳ Dữu không đến công ty, ở nhà tập trung sửa váy cưới cho Ôn Thời Niệm. 
 
Lúc cô đang cắt vải, thang máy được thiết kế đặc biệt dành cho bà cụ ở nhà đột nhiên “leng keng” một tiếng rồi mở ra, bà cụ Kiều run rẩy bước đến cửa phòng làm việc: “Chẳng có ai nói chuyện với bà cả.”
 
Bà cụ bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực, giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo. 
 
Kỳ Dữu buông chiếc kéo trong tay xuống, mỉm cười đi tới: “Chẳng phải ông nội đang cùng bà nội xem bộ phim truyền hình bà yêu thích nhất hay sao?”
 
“Lão già đó cứ ở một bên tiết lộ tình tiết phim cho bà, phiền chết đi được, không muốn xem nữa.”
 
“...”
 
“Tiểu Diễm đâu, Tiểu Diễm đi đâu rồi? Sao nó còn chưa về?”
 
Kỳ Dữu nhìn đồng hồ, tối hôm qua cô hỏi Lộ Siêu thông tin chuyến bay, lúc này Kiều Thẩm Diễm hẳn là đang trên đường từ sân bay trở về công ty.
 
Cô nói: “Ở công ty có chuyện, anh ấy phải về công ty làm xong việc rồi mới về, bà nội đợi đến tối nay là có thể gặp được anh ấy rồi đấy.”
 
Bà cụ Kiều bĩu môi, lơ đãng đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, làm bộ xoay người muốn xuống lầu: “Không được, bà phải đến công ty tìm nó.”
 
Kỳ Dữu vội vàng giữ lấy bà ấy: “Bà nội ơi, công ty ở xa lắm, mà bà cũng không biết đường đi, bà tính đi đâu để tìm anh ấy đây?”
 
“Bà lái xe đi! Cháu đừng có lừa bà, trong xe còn có cả người chỉ đường đấy! Người chỉ đường cô ấy còn biết nói chuyện!”
 
“...” Bà cụ, bà quả thực là càng già càng dễ thương mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui