Dỗ em say giấc nồng

Sự thật đã chứng minh bà mẹ kế ác độc là không có trái tim, chưa đào xong bẫy cho cô lại muốn xẻo thịt con chó của cô. Nếu cô không quay lại kịp thời, đứa con bé bỏng của cô sẽ trở thành một ‘thái giám’ đáng thương.
 
Kỳ Dữu tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha: "Kiều Tầm Tuân, dì lại bị làm sao vậy?”
 
Kiều Tầm Tuân mở một mắt liếc nhìn cô, ngồi dậy, tháo mặt nạ ra và vỗ nhẹ lên mặt: "Nếu tôi không nói như vậy thì sao cô có thể về nhà nhanh như vậy? À, không biết dạo này cô cả Kỳ của chúng ta còn nghĩ đến việc bỏ nhà đi không nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...” Thì ra mục đích chính là chuyện này.
 
Kỳ Dữu thầm chửi rủa Kiều Tầm Tuân hàng vạn lần trong lòng, không hổ là kỹ nữ với sức chiến đấu ngang máy bay chiến đấu hạng nặng.
 
Cô nói: “Dì lừa tôi trở về cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý lấy ông chú già nua và xấu xí của dì đâu! ”
 
Kiều Tầm Tuân xì một tiếng, như thể nghe thấy chuyện cười: "Ai bảo cô là chú của tôi vừa già vừa xấu? Làm ơn, chỉ là vai vế của chú ấy lớn hơn tôi mà thôi, chứ chú ấy còn kém tôi vài tuổi cơ.”
 
“...” Kỳ Dữu nghẹn họng.
 
“Lúc còn đi học, chú ấy đứng đầu trường, bây giờ chú ấy đã nắm giữ toàn bộ nhà họ Kiều. Các cô chiêu trong giới còn không có cơ hội đến gần chú ấy, muốn tốt cho cô, đã đưa người tới cửa lại còn bị cô ghét bỏ.”
 
“Tôi không quan tâm anh ta đẹp hay xấu, dù sao tôi sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Những chiêu trò mà dì dùng để tẩy não ba chẳng có tác dụng gì với tôi đâu!” Kỳ Dữu đi thẳng lên lầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không muốn thì cũng phải kết hôn, chú của tôi đã đồng ý rồi, hiện tại bên nhà họ Kiều đã bắt tay chuẩn bị cho tiệc đính hôn rồi! ”
 
Giọng Kiều Tầm Tuân vang lên sau lưng cô, Kỳ Dữu bực bội che tai lại.
 
Không nghe gái gọi kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày.
 
“Dữu Dữu, con về rồi à?” Cô đụng phải Kỳ Thịnh Viễn bước ra từ phòng làm việc trên lầu hai.
 
Kỳ Dữu nhìn thấy ông ấy, khóe mắt cay cay, nghĩ đến sự yêu thương mà ông ấy dành cho cô từ nhỏ, cô thật sự không rõ vì sao ông ấy lại đứng cùng một chiến tuyến với Kiều Tầm Tuân trong chuyện này, hạnh phúc cả đời của con gái không phải là tâm nguyện của ông ấy sao?
 
Cô hỏi: “Ba, ba cũng muốn con gả đến nhà họ Kiều sao?”
 
Kỳ Thịnh Viễn đưa tay muốn sờ đầu Kỳ Dữu, bị cô lui ra sau né tránh.
 
Ánh mắt ông ấy thoáng đượm buồn, tim thắt lại, ông ấy nói: “Con gái à, ba chỉ muốn tốt cho con thôi.”
 
“Ba đừng nói cái gì mà muốn cho tốt cho con, nếu ba thật muốn như thế, ngay từ đầu ba không nên cưới cô ta để cho con trở thành trò cười trong giới.”
 
Kỳ Dữu vòng qua ông ấy chạy về phòng mình, đóng cửa cái rầm.
 
Đáp lại của cô là sự trầm mặc vô tận bên ngoài phòng, không biết qua bao lâu, cô nghe thấy Kỳ Thịnh Viễn thở dài, trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại.
 
Cô dựa vào cửa trượt xuống đất, ngồi ôm đầu gối, nước mắt tuôn rơi.
 
//
 
[Kỳ thật tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ lại về chuyện kết hôn.]
 
Ban đêm, Kỳ Dữu nằm trong chăn ôm điện thoại di động gửi liền tù tì năm trăm từ châm chọc hành động của bà mẹ kế, Trần Kim An xem xong thì nói với cô như vậy.
 
??
 
Chị em à, cậu chưa tỉnh táo nên mới nói ra những lời táng tận lương tâm như vậy đúng không?
 
Cô gửi một chuỗi dấu hỏi chấm: [Vậy cậu gả thay tớ đi. Mỉm cười. jpg]
 
[Tớ cũng muốn làm bà chủ nhà giàu lắm, đáng tiếc là không có số phận như cậu. Gặp được một người mà mình thích không phải chuyện dễ dàng, cho dù thích cũng chưa chắc có thể ở bên nhau, gả cho người đàn ông vừa có tiền lại còn nổi tiếng chẳng phải là điều tốt sao? Chờ anh ấy già rồi còn có thể kế thừa di sản kếch xù của anh ấy.]
 
[Cùng lắm thì ứng phó với ba cậu trước, sau đó lại tìm lý do ly hôn thôi. Đến lúc đó cậu vẫn là cô gái xinh đẹp nhất phố hộp đêm, tiếp tục nhảy nhót trên bãi biển Hawaii với chị em!]
 
“…”
 
Kỳ Dữu nhìn chằm chằm vào một loạt tin nhắn của cô ấy một lát, nhất thời cảm thấy cô ấy nói cũng có lý.
 
Hừ, cô ấy tuyệt đối không được đi làm người bán hàng đa cấp, bằng không với năng lực tẩy não của cô ấy cũng phải lừa được khối người.
 
Cô trả lời: “Nếu thế thì cậu đừng thích Ngôn Phạn nữa, gả cho một người đàn ông giàu là được rồi, cậu xem cậu ấy đã đổi bao nhiêu người bạn gái rồi.”
 
Trần Kim An bị một câu nói của cô hạ gục, trả lời bằng một cái emoji ‘Không nói chuyện với cậu nữa’, rồi đi ngủ.
 
Kỳ Dữu để điện thoại xuống, nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được.
 
Để thể hiện quyết tâm kháng hôn của mình, mấy ngày nay cô vẫn giam mình trong phòng, kể cả khi Kỳ Thịnh Viễn gọi cô xuống ăn cơm thì cô cũng không thèm đáp lại.
 
Tuy rằng Bentley rất thông minh, nhờ sự huấn luyện của cô, nó luôn ngậm một cái rổ nhỏ xuống lầu trộm đồ ăn vặt cho cô ăn. Nhưng đồ ăn vặt không thể làm no bụng, hiện tại trong đầu cô toàn là gạch cua, nấm gan bò, cá đù vàng, bít tết sốt tiêu đen, thịt thăn sốt chua ngọt.
 
Cứu với! Đói quá!
 
Không được, nếu còn phải chịu đói thêm nữa thì đến tiên nữ cũng phải tắt thở thôi, Kỳ Dữu vén chăn lên, đi chân trần mở cửa phòng.
 
Đêm hôm khuya khoắt, người trong nhà đều ngủ, cô lách người ra khỏi cửa, rón rén lẻn vào bếp tìm đồ ăn như một con chuột.
 
Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong có hai ngăn chứa thức ăn được bọc bằng màng bọc thực phẩm. Kỳ Thịnh Viễn sợ cô đói, mỗi ngày đều dặn dì giúp việc giữ lại món ăn mà cô thích ăn nhất.
 
Sống mũi Kỳ Dữu cay cay, nhớ tới lời khuyên của ông ấy mỗi lần tới gọi mình ăn cơm, đột nhiên thấy hơi hối hận vì ngày đó nói ra lời làm tổn thương ông ấy.
 
Thật ra, cô biết ông ấy yêu cô. Từ ngày mẹ cô ra đi, ông ấy và anh trai đã bảo vệ cô rất tốt. Nhưng cô không hiểu, vì sao ông ấy lại muốn gả cô đến nhà họ Kiều.
 
Cô bưng từng đĩa thức ăn từ trong tủ lạnh ra, xé màng bọc thực phẩm định ăn luôn, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng lên, Kỳ Thịnh Viễn đứng ở bên cạnh sô pha nói với cô: “Dạ dày con không tốt, buổi tối đừng ăn đồ lạnh, để ba hâm nóng cho con.”
 
Đang ăn vụng thì bị bắt quả tang, tay cầm đũa của Kỳ Dữu cứng đờ trên không trung, cự tuyệt cũng không được, đáp ứng cũng không xong.
 
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Kỳ Thịnh Viễn đã lại gần, bỏ một đĩa thức ăn vào lò vi sóng, rồi thuần thục bật bếp, đun nước nấu thêm bát mì cho cô.
 
Lúc còn trẻ Kỳ Thịnh Viễn cũng là một chàng trai tuấn tú, dáng vẻ phóng khoáng, lịch sự, sau khi cưới mẹ Kỳ Dữu lại có thêm kĩ năng nấu nướng. Cuộc đời chưa từng đối đãi tốt với ông ấy, khi sự nghiệp đang trên đà phát triển thì vợ ông ấy qua đời vì bệnh tật, ông ấy một mình lo liệu công ty và chăm sóc cho con cái. Hiện giờ ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, thái dương có vài sợi tóc bạc, khóe mắt có nếp nhăn, sớm đã không còn bóng dáng chàng trai năm nào.
 
Kỳ Dữu nhìn dáng vẻ bận rộn của ông ấy, cảm thấy bứt rứt, giọng khàn khàn: “Ba, ba thật sự hy vọng con gả cho người họ Kiều kia sao?”
 
“Ba chỉ muốn tốt cho con thôi.” Kỳ Thịnh Viễn bỏ mì vào trong nước sôi, đậy nắp nồi lại, xoay người nhìn con gái.
 
“Trong giới thượng lưu, danh vọng của nhà họ Kiều rất cao, người lớn nhà họ sẽ không quản thúc cho con, cuộc sống cũng sẽ thoải mái. Hơn nữa Tầm Tuân lại biết rõ về gia đình họ, bà cụ Kiều thật lòng thích con, nếu con gả đi, ba rất yên tâm, dù sao cũng tốt hơn sau này bị một thằng nhóc nghèo nàn lừa.”
 
“Năm đó mẹ con đi theo ba gây dựng sự nghiệp, chịu không ít khổ cực, cuộc sống vừa có khởi sắc thì bà ấy lại sinh bệnh rồi qua đời, chuyện này vẫn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng ba. Con là viên minh châu mà ba nâng niu trong tay, ba không muốn con phải chịu khổ cực như mẹ con.”
 
Kỳ Dữu cúi đầu: "Nhưng nếu tương lai có người cũng có thể khiến con cam tâm tình nguyện như mẹ thì sao? ”
 
Kỳ Thịnh Viễn im lặng, đưa tay giúp cô xử lý mái tóc lộn xộn: "Nếu như con thật sự không muốn gả cho Kiều Thẩm Diễm, vậy ba đành phải bất chấp khuôn mặt già nua này để từ hôn. Hợp tác thất bại thì thôi, không phải chỉ là mười mấy tỷ thôi sao, ba vẫn có thể bồi thường được. Nhỡ nhà họ Kiều mang thù, cố ý đối đầu với chúng ta cũng không sao, ba và anh trai con vẫn chống đỡ được.”
 
Kỳ Dữu im bặt, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho gia đình.
 
Có lẽ là cho dù cô có đồng ý hay không, đối với một cô gái xuất thân từ gia đình giàu có như cô, cuộc hôn nhân luôn đính kèm với lợi ích. Cho dù ngày sau cô gặp một người mà mình yêu, ai có thể cam đoan đối phương lựa chọn cô vì muốn làm chạn vương đây?
 
Kỳ Thịnh Viễn múc mì đã nấu xong vào trong bát, lại cố ý rán hai quả trứng ốp la cho cô.
 
“Chẳng phải con muốn sáng lập thương hiệu thời trang của riêng mình sau khi tốt nghiệp sao, ba đã nghĩ đến chuyện này và sẽ hết lòng ủng hộ con. Ngoài ra con còn luôn mong muốn một cửa hàng thú cưng, ba cũng sẽ tặng nó cho con. Nhỡ sau này ba và anh trai con không chống đỡ được tập đoàn, con còn có thể tự nuôi bản thân được.”
 
Nói xong, ông ấy hít mũi, lấy mu bàn tay lau khóe mắt rồi xoay người muốn đi.
 
Kỳ Dữu ăn mì, nước mắt nhỏ giọt trong bát. Cô giữ chặt tay Kỳ Thịnh Viễn: "Ba, con đồng ý kết hôn.”
 
“Thật sao? ”
 
“Vâng.” Kỳ Dữu vừa khóc vừa gật đầu.
 
Không có gì quan trọng hơn một gia đình hạnh phúc.
 
“Được được được, vậy con ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai ba sẽ nói chuyện với con về việc đính hôn.”
 
Kỳ Thịnh Viễn như thể trút được gánh nặng, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, ông ấy và con gái chúc nhau ngủ ngon, chạy bước nhỏ lên lầu.
 
Hành lang không bật đèn, Kiều Tầm Tuân vẫn trốn trong góc nghe lén chạy ra nắm lấy cánh tay ông ấy, hỏi nhỏ: “Thế nào, con bé có đồng ý không? ”
 
Kỳ Thịnh Viễn gật đầu, mừng như điên, lông mày nhướng lên cao: "Đồng ý, chiêu đánh vào tình cảm mà em nghĩ ra thực sự có tác dụng! ”
 
//
 
Kỳ Dữu không hay biết rằng Kỳ Thịnh Viễn giãi bày nỗi lòng, thể hiện tình thương vô cùng cảm động trước mặt cô, chẳng qua là lại đào hố chờ cô nhảy vào.
 
Cô chậm rãi ăn mì, trở lại phòng của mình tắt đèn nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, cô tự nói với mình có lẽ người xuất thân từ gia đình có tiền như bọn họ nên ý thức được rằng họ không thể tự mình đưa ra quyết định về hôn nhân, huống chi đến nay cô cũng chưa từng gặp qua người khiến cô rất động lòng.
 
Nếu có, đó cũng là chuyện xảy ra từ rất lâu.
 
Lâu đến mức cô đã sớm không nhớ rõ bộ dáng của anh ấy nữa.
 
Ngày hôm sau, Kỳ Dữu ngủ thẳng đến trưa mới dậy, Kỳ Thịnh Viễn tự mình xuống bếp làm những món ăn mà cô thích. Ông ấy sợ cô hối hận, kể kế hoạch đính hôn cho cô nghe.
 
Cái gì mà ngày nào là ngày hoàng đạo, khách sạn ở nơi nào, váy dự tiệc đến từ hãng thời trang cao cấp nào cũng đã được sắp xếp hết cho cô.
 
Kỳ Dữu lắng nghe, dường như cũng không có chuyện gì cần cô quan tâm, cô buông bát đũa, lên lầu trang điểm thay quần áo.
 
Kiều Tầm Tuân thấy cô trang điểm tỉ mỉ, trông có vẻ định ra ngoài một chuyến, cảnh giác hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
 
Kỳ Dữu thay đổi giày, cầm chìa khóa xe, liếc cô ấy một cái: "Yên tâm, tôi không định bỏ nhà ra đi, tôi muốn đi xem người chú mà được dì khen tận lên trời có bộ dạng như thế nào!”
 
Cô không quá tin tưởng ánh mắt của Kiều Tầm Tuân, đẹp trai hay không phải do chính cô quyết định. Hôm nay cô sẽ gặp ông chồng chưa cưới may mắn của mình, người được cho là kiếm được hàng chục triệu mỗi phút.
 
Gần tới ca chiều, dòng người trong trung tâm tài chính vẫn đông như mắc cửi.
 
Kỳ Dữu bước vào cao ốc Kiều thị, sống lưng thẳng tắp, giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch kêu lộc cộc, vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt mọi người.
 
Cô đứng ở cửa chính nhìn lướt qua bên trong, khoanh tay đi tới quầy lễ tân, tháo kính râm xuống để lên bàn: "Phòng làm việc của sếp Kiều các cô ở tầng mấy? ”
 
Nhân viên lễ tân đang ngủ gật, bị cô gõ lên quầy, lập tức tỉnh táo, nở nụ cười công nghiệp, hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc Kiều của chúng tôi không ạ?”
 
“Không.”
 
“Vậy xin lỗi cô, hôm nay tổng giám đốc Kiều chúng tôi đã kín lịch, không tiện gặp mặt cô.”
 
Sắp đính hôn rồi còn lấy công việc để ngăn cô lại, Kỳ Dữu tỏ vẻ nhẫn nại nói: “Nếu không, cô gọi điện thoại cho anh ấy trước rồi hỏi anh ấy xem có muốn gặp tôi hay không, tôi tên Kỳ Dữu.”
 
“À ừm...” Nhân viên lễ tân chần chờ do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại bàn gọi cho văn phòng tổng giám đốc: "Thưa trợ lý Lộ, có một cô gái nói muốn gặp tổng giám đốc Kiều... Dạ, cô ấy nói cô ấy tên Kỳ Dữu. Dạ, dạ, vâng.”
 
Nửa phút sau, nhân viên lễ tân cúp điện thoại, tự mình hộ tống Kỳ Dữu vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, nhấn nút lên tầng 68.
 
Kỳ Dữu soi gương trong thang máy và tô lại son môi, lại chỉnh mái tóc dài, để bản thân có ngoại hình hoàn hảo nhất.
 
Đúng vậy, cô muốn vừa ra sân là làm mù mắt của Kiều Thẩm Diễm! Để cho anh biết phải có phúc bảy mươi đời mới có thể cưới được tiên nữ tài hoa và xinh đẹp như cô.
 
Thang máy lên tới tầng 68, cửa mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đứng đón cô ở cửa.
 
Anh ấy hơi khom lưng, cung kính nói: “Chào cô Kỳ, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Kiều, tôi tên là Lộ Siêu. tổng giám đốc Kiều hiện tại đang có một cuộc họp quan trọng qua điện thoại, mời cô đi đến phòng tiếp khách chờ một lát.”
 
Kỳ Dữu nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt.
 
Được rồi, dù sao sau này người đàn ông này cũng phải kiếm tiền nuôi cô, mua túi cho cô, tạm chờ anh vài phút vậy.
 
Cô gật đầu, đi theo Lộ Siêu vào phòng tiếp khách.
 
Trên bàn trà đã sớm chuẩn bị xong trái cây và bánh ngọt, Kỳ Dữu vừa ngồi vào sofa da thật, lập tức có nữ trợ lý đưa cà phê mộc tới cho cô, phục vụ còn rất chu đáo, là thái độ nên có đối với bà chủ tương lai.
 
“Thưa cô Kỳ, nếu cô có chuyện gì cũng có thể tìm tôi.” Lộ Siêu đóng cửa lui ra ngoài.
 
Văn phòng tổng giám đốc chiếm trọn một tầng với cửa kính trong suốt bốn phía, đối diện phòng tiếp khách là văn phòng tổng giám đốc dành riêng cho anh.
 
Kỳ Dữu uống cà phê, nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính sát đất, có khoảng chín mươi trợ lý cúi đầu bận rộn làm việc, thế trận này còn lớn hơn cả ông già nhà cô - người vốn thuộc tuýp người vô cùng bận rộn.
 
-
 
Trong phòng làm việc, Kiều Thẩm Diễm tạm thời đẩy công việc sang một bên, mở camera theo dõi trong phòng tiếp khách, phóng to đến mức tối đa.
 
Vẫn là bóng dáng quen thuộc kia, mái tóc dài đen nhánh được làm xoăn, cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nước biển, lười biếng ngả người trên sô pha, thỉnh thoảng giương mắt nhìn ra bên ngoài, xác nhận xem anh có vì quá bận rộn mà quên mất mình hay không.
 
Bộ hệ thống giám sát này do tập đoàn tự nghiên cứu phát triển vào năm nay, trình độ rõ ràng không phụ sự mong đợi của mọi người, hình ảnh khi phóng đại gấp mấy lần rõ đến mức ngay cả nốt ruồi nhạt dưới lông mi cô cũng hiện rõ.
 
Kiều Thẩm Diễm nhíu mày, chính là cô.
 
Người phụ nữ một tuần trước trêu chọc anh rồi để lại anh một mình ở khách sạn.
 
“Thưa tổng giám đốc Kiều.” Lộ Siêu gõ cửa tiến vào: "Tôi đã dựa theo yêu cầu của anh, đưa cô Kỳ tới phòng tiếp khách.”
 
Kiều Thẩm Diễm không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên màn hình, bàn tay tay thi thoảng gõ lên mặt bàn, hàng lông mày hơi cau lại như đang suy nghĩ.
 
“Tổng giám đốc Kiều?” Lộ Siêu lại gọi thêm một tiếng.
 
“Ừ, tôi biết rồi.” Kiều Thẩm Diễm hoàn hồn, đóng màn hình lại, thản nhiên mở văn kiện chưa xem xong ra đọc tiếp, xem như không có chuyện gì xảy ra.
 
Lộ Siêu đứng tại chỗ đợi nửa phút, rõ ràng trong tay ông chủ không có công việc khẩn cấp, lại mãi không thấy anh có ý muốn gặp vợ chưa cưới.
 
Anh ấy khẽ nhắc nhở: "Anh không gặp cô ấy ạ? ”
 
Kiều Thẩm Diễm lật một trang văn kiện: "Không vội, bảo cô ấy chờ một chút.”
 
Lộ Siêu: “...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui