[Hỏi: Có một người bạn trai chán sống có cảm giác như thế nào?]
Nhìn chủ đề hot được đề xuất trên Zhihu, Lộ Siêu có cảm giác câu hỏi này dành riêng cho ông chủ của mình, cái người chán sống kia chính là sếp Kiều của anh ấy.
Bà chủ tương lai đợi ở công ty cả một buổi chiều, sếp Kiều vùi đầu vào công việc gạt cô sang một bên, không hỏi han gì, mặc cho cô đợi, kệ cô nổi giận. Cả văn phòng tổng giám đốc đều sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng ông chủ vẫn không có ý muốn gặp cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm một trợ lý riêng của tổng giám đốc nhận lương hàng triệu một năm, Lộ Siêu không tiện nhúng tay vào chuyện riêng của ông chủ, chuyện duy nhất anh ấy có thể làm chính là cố gắng hết sức trấn an tâm trạng của bà chủ tương lai.
Anh ấy tuyệt vọng cất điện thoại di động đi, bê một đĩa bánh matcha đi về phía phòng khách, chờ đợi núi lửa sắp phun trào một lần nữa.
Bên trong, Kỳ Dữu dựa vào ghế sô pha như đang ngủ, nghe thấy tiếng động thì hơi hé mắt.
Cô đã náo loạn với trợ lý mấy lần, cũng suýt chút nữa phá cửa phòng làm việc của tổng giám đốc rồi xông thẳng vào, nhưng đều bị lý do ‘sếp Kiều đang bận’ ngăn lại. Bây giờ cô cảm thấy mệt rã cả người, đến cả sức để tức giận cũng không có, chỉ hối hận tối hôm qua bốc đồng chấp nhận cuộc hôn nhân do bố sắp đặt.
Cô nhìn điện thoại di động.
Hay lắm, Kiều Thẩm Diễm đã bỏ rơi cô ở phòng tiếp khách suốt ba giờ năm mươi hai phút rồi.
Mới đầu cô còn có suy nghĩ ‘hôm nay phải tận mắt nhìn thấy gương mặt của anh’, dù có sốt ruột đến đâu thì cô vẫn kiên trì chờ đợi. Sau đó vừa ngồi xuống phòng dùng để tiếp khách này là đợi một lèo bốn tiếng đồng hồ, chỉ để xem xem rốt cuộc người đàn ông khốn kiếp này có thể câu giờ đến lúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, có vài người có nhân cách chẳng ra gì!
"Tôi hỏi anh." Kỳ Dữu ngồi thẳng người lên: "Có phải sếp Kiều của các anh trông vô cùng xấu xí, cho nên không dám gặp người khác, sợ dọa tôi từ hôn không?"
"À thì..." Lộ Siêu tỏ vẻ áy náy trả lời: "Thật sự xin lỗi cô Kỳ, hôm nay công việc của sếp Kiều khá nhiều."
"Nhiều đến mức cả một buổi chiều không cần đi vệ sinh? Anh ta không sợ nhịn hỏng tuyến tiền liệt à?"
"..." Lộ Siêu lúng túng hắng giọng.
Nói thật lòng, anh ấy cũng rất muốn biết rốt cuộc ông chủ nghĩ như thế nào, rõ ràng ở bên trong phòng thì lén lút dùng camera giám sát nhìn cô, nhưng vẫn thờ ơ gạt người ta sang một bên, nhất quyết không chịu gặp.
Anh ấy cầm cái cốc trên bàn lên: "Tôi đi rót cho cô một cốc cà phê."
"Không cần, anh nói cho anh ta biết, hôm nay tiên nữ không chơi với anh ta nữa!"
Kỳ Dữu đứng lên, chỉnh lại vẻ ngoài của mình, cầm túi của mình lên đi ra ngoài, đi tới gần trước cửa thang máy thì quay đầu lại, hung dữ nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
"Phiền anh chuyển lời đến anh ta, có bản lĩnh thì đừng xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn."
Như thế cũng đúng ý của cô, giải trừ cái hôn ước tồi tệ này!
Nếu không, ông chồng xấu xí đó đừng hòng được nhìn thấy cô vợ của mình!
-
"Thưa sếp, cô Kỳ đã rời đi rồi."
Lúc Lộ Siêu trở lại phòng làm việc một lần nữa, Kiều Thẩm Diễm đang thay quần áo trong phòng thay đồ.
Anh thay một chiếc áo sơ mi mới, đứng trước tấm gương soi toàn thân sửa sang lại cổ áo, cẩn thận cài cúc áo tới nút trên cùng. Soi một lúc lại cảm thấy quá cứng nhắc, cho nên đã cởi hai cúc áo trên làm lộ xương quai xanh.
Anh tiện tay vắt áo vest lên cánh tay, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: "Theo dõi tiến độ phương án bên Bác Tín, những chỗ có vấn đề tôi đã đánh dấu lại rồi, sau đó cậu gửi cho người phụ trách hạng mục của bọn họ. Ngoài ra, sáng mai nhớ đặt tài liệu của cuộc họp định kỳ diễn ra vào ngày mai trên bàn tôi."
"Vâng." Lộ Siêu đẩy cửa phòng làm việc ra giúp anh, im lặng đi theo sau lưng anh. Thấy anh nhấn nút xuống thì không nhịn được hỏi: "Thưa sếp, anh muốn đi đâu? Lúc bảy giờ còn có một cuộc họp qua điện thoại nữa."
"Lùi lại." Kiều Thẩm Diễm đi vào thang máy, cười nhẹ: "Tôi có chuyện riêng cần giải quyết."
Lộ Siêu lập tức hiểu ý, sau khi cửa thang máy đóng lại, anh ấy gọi điện thoại cho tài xế riêng của Kiều Thẩm Diễm, bảo xe đỗ ở cửa.
Ánh mặt trời chiều lặn ở phía tây, ánh sáng vàng mờ ảo phủ lên tòa cao ốc.
Kiều Thẩm Diễm đi từ trong thang máy ra, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ chạy qua cửa công ty.
Anh híp mắt, ngồi vào chiếc Maybach của mình, nói với tài xế: "Đi theo chiếc Lamborghini màu đỏ ở phía trước."
//
"... Cậu nói xem anh ta là người sao? Anh ta để cho tớ đợi ở ngoài cửa phòng làm việc suốt bốn tiếng, tớ thấy anh ta đang cố ý chơi tớ một vố! Nếu như không muốn kết hôn với tớ thì cứ nói thẳng, cần gì phải đồng ý đính hôn? Nhất định là kiếp trước tớ làm ra chuyện hại nước hại dân cho nên mới có thể khiến tớ gặp tên đàn ông khốn kiếp như vậy!"
Trong quán bar ‘Tempt’, Trần Kim An nhìn đồng hồ trên cổ tay, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cô ấy đã bị ép ngồi ở đây nghe Kỳ Dữu càu nhàu về chồng chưa cưới của cô hai mươi mốt phút rồi, cảm giác như một bên tai của mình sắp ù đến nơi.
Cô ấy xoa cái tai khốn khổ của mình, nắm tay thành quả đấm cố làm ra vẻ tức giận nói: "Cái gì! Anh ta dám đối xử với tiên nữ nhà chúng ta như vậy! Bé cưng à, cậu đợi đấy, bây giờ tớ sẽ xách đao xông đến Kiều thị tẩn cho anh ta một trận, để cho anh ta quỳ xuống trước mặt cậu khóc lóc cầu xin!"
"Haiz." Kỳ Dữu vội vàng kéo cô ấy lại: "Cậu đừng kích động, bảo vệ nhà anh ta to cao lực lưỡng, chúng ta không đánh lại đâu."
Phụ nữ mà, phàn nàn chẳng qua là vì phát tiết, cô không có ý định thật sự làm gì Kiều Thẩm Diễm. Sau khi không ngừng mắng anh một lúc lâu, đống lửa trong lòng cũng đã vơi đi một nửa rồi.
Buổi biểu diễn tối nay chưa bắt đầu, khách trong quán bar cũng không nhiều, ca sĩ trên sân khấu hát nhạc nhẹ, ánh đèn cũng dịu dàng.
Hai người lại tùy ý trò chuyện đôi câu. Lát sau, Trần Kim An chạy ra ngoài nghe điện thoại liên quan đến công việc, Kỳ Dữu ngồi bên quầy rượu, nghĩ đến chuyện phải tự lái xe về, cho nên chỉ gọi một ly nước ép hoa quả tươi.
Rượu vào hỏng việc, có kinh nghiệm từ lần trước, cô không dám chơi quá điên cuồng ở bên ngoài.
Chống cằm nhìn nhân viên pha chế thể hiện kỹ năng, Kỳ Dữu đột nhiên nhớ lại trước đây không lâu đã gặp phải người đàn ông đó ở chỗ này, còn có cả một đêm triền miên kia nữa.
Có câu đi đêm lắm có ngày gặp ma, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao lớn, gương mặt của anh dần trùng với khuôn mặt trong kí ức.
Kỳ Dữu lập tức thanh tỉnh, dụi mắt nhìn một lần nữa, người đàn ông kia lại nhìn thẳng về phía cô, đi về phía bên này!
"Shit, nhất định là hôm nay ra ngoài không xem ngày hoàng đạo!"
Cô cầm túi lên che mặt theo bản năng, cúi đầu xuống thật thấp, lẩm bẩm ‘không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi’.
Lát sau, một đôi giày da màu đen chậm rãi tiến vào tầm mắt, đứng yên tại chỗ, không có ý định rời đi.
Kỳ Dữu ngoan cố kháng cự, tựa vào quầy rượu, chầm chậm trượt xuống từ trên ghế cao, bước từng bước sang một bên, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng vừa mới bước được vài bước, bóng người cao lớn kia lại chặn đường lui của cô một lần nữa, giọng nam trầm gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu cô: "Một ly vanilla mojito, cảm ơn."
Kỳ Dữu lộ ra ánh mắt xảo quyệt, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chòng chọc, gõ lên quầy rượu, hỏi người pha chế gọi một ly rượu.
Anh đứng dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt sáng ngời, môi mỏng cười như không cười khiến trông bớt lạnh lùng, ngược lại có thêm vẻ thờ ơ, giống như chuẩn bị đi... Đòi nợ.
Xong rồi.
Sau khi ‘bỏ bom’ tình một đêm lại bị tóm được, khoảnh khắc ngượng ngùng nhất cuộc đời chính là đây.
Chỉ một ánh mắt thôi, cô đã có thể biết rõ mình không chạy thoát được, Kỳ Dữu dứt khoát đặt túi xuống, cố lấy hết can đảm lên tiếng chào hỏi: "À ờ, trùng hợp như vậy à, lại gặp mặt rồi."
"Trùng hợp sao?" Khóe mắt Kiều Thẩm Diễm hơi cong, cười như không cười: "Buổi sáng hôm đó chưa nói một tiếng đã rời khỏi khách sạn, tôi còn tưởng là em không muốn gặp lại tôi nữa đấy."
"..." Kỳ Dữu giật thót, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Cô cảm thấy chột dạ, tâm trạng căng như dây đàn, luôn cảm thấy người pha chế trong quầy rượu này nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng những người làm việc ở chỗ này đều đã quen với việc nhìn thấy những mối quan hệ phóng túng, đã không còn thấy lạ với những chuyện như thế này từ lâu.
Ánh sáng sặc sỡ lướt qua mặt của hai người rồi biến mất.
Kỳ Dữu cắn môi, tránh khỏi ánh mắt của anh như tránh mặt trời chói chang: "Hôm đó tôi... Đột nhiên có chút việc gấp nên đi trước. Hơn nữa tôi tưởng là chúng ta sẽ không gặp lại nữa."
Lúc ấy nhất thời nổi hứng nên ỡm ờ, coi như xoa dịu nỗi cô đơn của nhau, ngày hôm sau coi nhau như hai người xa lạ, người trưởng thành không phải nên ngầm hiểu ý đó sao?
"Sẽ không gặp lại sao? Chưa chắc đâu." Đôi mắt đen của Kiều Thẩm Diễm sáng rực, ung dung nhận lấy rượu mà nhân viên đưa tới, ẩn ý.
Kỳ Dữu không hiểu ý của anh lắm, chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi.
Nếu là lúc trước, dựa vào nhan sắc và kỹ năng trên giường, hai người thật sự muốn mối quan hệ này tiến thêm một bước cũng được, nhưng hôm nay cô đã đồng ý chuyện kết thông gia với nhà họ Kiều rồi, tiếp tục dây dưa với người đàn ông khác cũng không hay.
Cô nói: "Đêm hôm tôi uống say, chỉ nhất thời kích động thôi, anh đừng coi đó là thật. Anh yên tâm, cả hai đều là người lớn, tôi không cần anh phải phụ trách, cũng xin anh hãy quên đi. Xin lỗi, bạn tôi còn đang chờ tôi, tôi đi trước đây. Ly rượu hôm nay coi như tôi mời anh."
Cô mở ví tiền ra rút ra mấy tờ tiền màu đỏ, dáng vẻ vội vội vàng vàng.
Muốn tính toán rõ ràng?
Kiều Thẩm Diễm lắc ly rượu sặc sỡ trong tay: "Nếu như tôi không nhớ nhầm thì em còn giữ một chiếc áo sơ mi của tôi đúng không?"
"... Áo sơ mi?" Kỳ Dữu dừng bước.
Cô suýt quên mất chuyện này, chiếc áo sơ mi đó bây giờ bị cô vứt ở đâu ấy nhỉ? À, ở trong phòng kí túc xá.
Xui thật đấy.
"À, đúng là tôi đã cầm nó. Hay là anh đưa tôi địa chỉ, ngày mai tôi gửi cho anh."
Kỳ Dữu lấy điện thoại ra chuẩn bị ghi lại, Kiều Thẩm Diễm lại nhướng mày, tỏ ý từ chối: "Nếu như tôi nói tôi cần ngay bây giờ thì sao?"
"..."
Are you kidding me? (Anh đùa tôi đấy à?)
//
Trần Kim An đứng ở cửa quán rượu gọi điện thoại, rõ ràng bây giờ là ngoài giờ hành chính nhưng vẫn phải chấp nhận bị ép tăng ca vô điều kiện bất cứ lúc nào. Mỗi ngày trưởng phòng đều bóc lột sức lao động giá rẻ với khẩu hiệu ‘để cho bản thân càng ưu tú hơn’, mỗi ngày đều phát súp gà cho tâm hồn tạo động lực cho cả nhóm bất kể nắng mưa, ngay cả sau khi tan làm cũng không có thời gian riêng tư, quả thật chính là tư bản cực kỳ độc ác, nhân viên quèn đúng là người có mệnh khổ.
Có người vỗ vai cô ấy, giọng nói của Kỳ Dữu vang lên từ sau lưng: "Kim An, tớ có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ tới đón cậu."
Trần Kim An đang báo cáo công việc, nghe vậy cũng không kịp phản ứng, gật đầu theo bản năng.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy Kỳ Dữu dẫn một người đàn ông lên chiếc xe yêu thích của cô...
"Đờ mờ!" Trần Kim An trợn tròn mắt.
Lại là anh!
Hai người bọn họ định làm gì? Từ tình một đêm phát triển thành bạn tình lâu dài à?
"Trần Kim An! Cô đờ mờ với ai thế hả! Không hài lòng với công việc mà tôi sắp xếp có đúng không?" Lãnh đạo ở đầu bên kia điện thoại hét lên.
Trần Kim An liên tục nói xin lỗi: "Không phải không phải, em không nói với sếp..."
-
Xe thể thao lao nhanh trong bóng đêm, ánh đèn neon rực rỡ vụt qua, loa phát nhạc sôi động. Suốt cả quãng đường, không ai nói một câu nào.
Kỳ Dữu lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông đang ung dung ngồi ở ghế lái phụ ngắm cảnh đêm, cô ảo não vì sao mình lại cho anh lên xe, lại còn đồng ý đưa anh trở lại trường cùng mình.
Cô tự nhận mình chính là người đứng đầu của trường phái tsundere, tại sao lúc nãy cô lại thua trận chứ?
Đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu đỏ, Kỳ Dữu tranh thủ thời gian chờ đợi mở đống tin nhắn thoại của Trần Kim An ra, không ngờ điện thoại di động lại tự động kết nối bluetooth với loa trong xe:
[Bé cưng Dữu Dữu, cái quái gì đang xảy ra thế?]
[Không phải hai người lại đi thuê phòng đấy chứ? Chất chơi thế cơ à?]
[Hu hu hu hu, thấy trai là quên bạn, cậu lại vứt bỏ mình để đi chơi trai!]
Kỳ Dữu muốn ấn nút tạm dừng nhưng đã không kịp nữa, giọng nói như pháo ran của Trần Kim An đã vang lên trong xe, lát sau xung quanh im bặt.
Bài hát kia có giai điệu thế nào nhỉ?
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên lặng ngắt, sợ nhì là bạn bè đột nhiên tỏ ra quan tâm...
Đm! Trần Kim An! Cậu hại chết bà đây rồi!
Hàng vạn con lạc đà con gào thét trong lòng cô, Kỳ Dữu liếc nhìn người ngồi ở bên ghế lái phụ.
Đàn ông nhếch môi cười, giọng nói trêu ngươi: "Ồ, hóa ra em còn muốn làm chuyện tôi à?"
Kỳ Dữu đập đầu, thậm chí muốn chết luôn cho rồi.
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện. Kỳ Dữu dứt khoát không phí lời với anh, ngồi thẳng người nghiêm túc lái xe, tỏa ra sự lạnh lùng ‘tôi không có hứng thú với anh’.
Cũng may mà phố Diên Tây cách Đại học E không xa lắm, cả quãng đường không bị kẹt xe, chưa tới nửa tiếng đã tới trường học.
Dù sao đối phương cũng là một người xa lạ không còn dính líu gì nữa, Kỳ Dữu ghi nhớ điều này, dừng xe ở gần sân thể dục cách ký túc xá khá xa, rút chìa khóa xe, đi một mình tới phòng kí túc xá lấy áo sơ mi của anh. Cô sợ anh lại kiếm cớ, còn cố ý chọn một chiếc túi Gucci để đựng áo của anh.
Mười lăm phút sau, cô trở lại trong xe, đặt túi vào trong lòng anh: "Này, áo sơ mi của anh ở trong này. Nếu như cảm thấy khó chịu vì tôi đã từng mặc thì tôi sẽ trả phí giặt giũ."
Kiều Thẩm Diễm lấy áo sơ mi ra, nhìn sơ, cười nhẹ: “E là vấn đề không nằm ở chỗ trả tiền giặt đồ."
"Có ý gì?" Kỳ Dữu hơi mất kiên nhẫn.
Kiều Thẩm Diễm chỉ vào dấu son màu đỏ nhạt trên áo sơ mi, nói: “Dấu son môi của em."