Văn Tông Hoàng đế biết, Thái Tử chưa chết.
Bởi vì mỗi tháng đều có thư từ Thái Huyền quan gửi đến, đây là thói quen nhiều năm qua của Thái Huyền quan và hoàng cung. Trong thư Thái tử luôn vấn an phụ hoàng và mẫu hậu, báo cho bọn họ biết bản thân ở Thái Huyền quan vẫn mạnh khỏe.
Đương nhiên không phải do Thái tử tự mình viết thư mà là do người của Thái Huyền quan giả lại chữ viết tay của Thái tử, tô son trát phấn ra cảnh thái tử bình an vui vẻ, đồng thời cũng trở thành bằng chứng để Văn Tông hoàng đế dùng trấn an quần thần trong triều và hoàng hậu.
Tháng này vẫn có thư gửi đến hoàng cung.
Giống như trước đây, mỗi tháng Triệu Chung sẽ gửi thư cho Ôn Trọng Đức, chỉ khác ở chỗ mấy tháng trước, ngày gửi thư từ của Triệu Chung bỗng gián đoạn. Lúc đó Ôn Trọng Đức mới nhận ra có điều gì đấy khác thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhờ thế, Văn Tông Đế mới có thể kết luận những lá thư này không phải do Thái tử viết, thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng Thái Huyền quan do một tay Ôn Trọng Đức bày ra, mà Thái tử đã bị ông giấu đi từ lâu.
Nếu như vậy thật thì Văn Tông Hoàng đế phải giành lại thế chủ động. Trước tiên phải lập Thái tử. Vương Nhị mặt rỗ bên đường, Trương Tam Lý Tứ, ai cũng được, tốt nhất là đi tìm một người vô dụng bất tài để giả làm Thái tử để sau này ông ta dễ dàng khống chế đối phương hơn.
Cuối cùng là đi tìm Thái Tiêu chân nhân làm chứng, chứng minh người nọ là Thái tử, bởi vì chỉ có Thái Tiêu Tử mới biết Thái tử bây giờ trông như thế nào. Chỉ cần Thái Tiêu Tử mở miệng xác nhận thì những lời đó sẽ trở thành bằng chứng.
Đến lúc đó, cho dù Ôn Trọng Đức có khéo mồm khéo miệng hùng biện đến đâu, cũng chỉ có thể nhìn ông ta chỉ hươu bảo ngựa, tráo Thái tử.
Ôn Trọng Đức cũng lập tức nhìn thấu kế hoạch của Văn Tông Hoàng đế, nhưng bây giờ ông không có thời gian tiếp tục quan tâm toan tính ranh mãnh của đối phương. Hiện tại ông chỉ chú ý đến một việc quan trọng nhất là khiến cho Văn Tông Hoàng đế từ bỏ việc giết cả nhà Ôn gia.
Một quân vương một thần tử giằng co giống như hai con mãnh thú đề phòng lẫn nhau. Nanh vuốt sắc bén đang chờ đợi thời cơ tấn công đối phương.
Lậu khắc(*) đứt.
(*) Là thứ để tính toán thời gian thay đồng hồ của thời cổ đại
Giờ Mùi ba khắc.
Kỷ Tri Dao nhìn thoáng lậu khắc bên cạnh, cách thời hạn cuối cùng bệ hạ giao cho hắn ta chỉ có không đến một khắc nữa. Nếu hắn ta vẫn không thả chim bồ câu về, lão tổ mẫu trong phủ hắn ta, sẽ phải an giấc ngàn thu mãi mãi.
Hắn ta gọi một binh sĩ đi vào, dặn dò đối phương: "Đợi một lát, chờ bản tướng hạ lệnh rồi nói."
Ôn Nguyễn thấy, một đoạn kiếm của binh sĩ kia đã tuốt ra khỏi, xem ra là vừa vội vàng thu kiếm vào vỏ. Đáng lẽ thanh kiếm đó là để chặt đầu người Ôn gia này rồi đúng không?
Ôn Nguyễn không nhịn được run rẩy thở ra một hơi, nguy hiểm thật, thật sự quá nguy hiểm!
Binh sĩ đó nhìn Ôn Nguyễn một cái, chắp tay nói với Kỷ Tri Dao: "Vâng, thưa tướng quân!"
Kỷ Tri Dao thở dài, nhìn về phía Ôn Nguyễn: "Ôn cô nương, ngươi nói cho ta một lý do để ta không giết bọn họ, cố gắng càng ngắn gọn càng nhanh càng tốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn đang căng chặt tim như ngừng đập mới thả lỏng một chút, cũng may, Kỷ Tri Dao nói như vậy, có nghĩa là vẫn còn có cơ hội!
Cảm xúc quá căng thẳng khiến cho trái tim Ôn Nguyễn nhói lên, nàng đành phải cúi đầu uống một ngụm trà nóng, mới có thể lấy lại chút hơi sức.
"An Lăng quân, phụ thân ta cũng không phải là người ngồi không chờ chết, hôm nay bệ hạ bày ra ván cờ này, muốn vây giết Ôn gia, Ôn gia nhất định sẽ phản kháng. Ngài đi tìm Tấn Thân vương, ta không biết Tấn Thân vương đã nói gì với ngài nhưng ta chắc chắn ta có thể thuyết phục Tấn Thân vương đứng về phía Ôn gia."
Kỷ Tri Dao sững sờ, nói: "Sao có thể, Tấn Thân vương mà ta biết đã không còn liên quan gì đến triều đình nữa rồi."
"Nếu ông ấy đã không liên quan đến triều đình, tại sao bệ hạ lại phải hại chết Lữ Trạch Cẩn?"
"Ngươi nói cái gì? Cái chết của Lữ Trạch Cẩn có liên quan đến bệ hạ?"
"Chuyện đó tạm thời gác lại, sau này ta sẽ kể cho ngài nghe, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, ta nói chuyện quan trọng trước." Ôn Nguyễn không kịp giải thích cặn kẽ về cái chết của vị tiểu thế tử kia.
Nàng chỉ tiếp tục nói: "An Lăng quân, ta biết hôm nay ngài ở đây là vì trung thành với vua, không vì oán thù riêng gì, ta cũng rất rõ chuyện vai ngài phải gánh vác chỉ là sự sống chết của một mình ngài, mà còn vinh quang của toàn quân. Ngài không thể để những binh sĩ của mình mang tiếng xấu bất trung bất nghĩa, không thể để huynh đệ đã vào sinh ra tử bị coi là quân phản loạn, càng không thể để bệ hạ sinh lòng bất mãn và nghi ngờ bọn họ."
"Nhưng An Lăng quân, ngài cho ta chút thời gian, cho phụ thân ta một chút thời gian, ngài tin tưởng ta, nhất định sẽ có một đạo ý chỉ ngăn cản việc giết Ôn gia."
"Ngài chỉ cần chờ một chút thôi, ta tuyệt đối không dám để ngài trở thành kẻ phản bội quân vương, làm trái thánh chỉ, ta chỉ là muốn cầu xin ngài, chờ một chút nữa thôi."
Ôn Nguyễn nói xong đứng lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên trán, quỳ lạy Kỷ Tri Dao: "Nhiều mạng người như vậy, ta muốn xin An Lăng Quân, tạm thời buông hạ xuống đồ đao, chờ một tin chắc chắn."
"Ôn Nguyễn ngươi đừng như vậy!" Kỷ Tri Dao vội vàng đứng dậy giơ tay, đỡ cánh tay Ôn Nguyễn cho nàng đứng lên.
Kỷ Tri Dao nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Nguyễn và mái tóc ướt sũng, thậm chí đôi môi còn hơi tím tái, hắn ta không biết mình có nên tin lời Ôn Nguyễn hay không.
Không liên quan đến tình cảm riêng, giờ phút này nếu có người nào vẫn còn nghĩ đến chuyện yêu đương thì chắc chắn đầu óc người đó chứa toàn bột mì, sau cơn mưa hôm nay nhất định sẽ thành bột nhão.
Thực ra đối với Kỷ Tri Dao mà nói, giết người chỉ là chuyện thường giống như ăn cơm uống nước. Hắn ta ở trên sa trường lấy mạng của quá nhiều người, cho nên đối với những người bị bắt, hắn ta hoàn toàn không có cảm giác không đành lòng, không nỡ xuống giết đối phương.
Vừa nhắm mắt giơ tay chém, đầu người lập tức rơi xuống đất, chỉ là một nhà thôi mà, sao hắn ta biết gớm tay là gì?
Điều khiến hắn ta băn khoăn chính là, hắn ta biết rõ những người đó là người Ôn gia.
Vô số ví dụ trước đây đã nói cho hắn ta biết, nếu như hắn ta đối địch với Ôn gia, trở thành kẻ thù thì trong tương lai hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hắn ta còn vì chuyện này mà đi hỏi Tấn Thân vương. Lời khuyên của Tấn thân vương dành cho hắn ta là, trong triều Đại Tương này, có hai người có thể không đắc tội thì đừng đắc tội, một là Văn Tông hoàng đế, hai là Tĩnh Viễn Hầu. Còn nữa, tốt nhất cũng không nên đắc tội tiểu nha đầu Ôn gia, nàng chính là tròng mắt của Tĩnh Viễn Hầu.
Nhưng giờ phút này Kỷ Tri Dao chỉ có hai lựa chọn hoặc là đắc tội với Văn Tông Hoàng đế, hoặc là đắc tội với Tĩnh Viễn Hầu. trước sau gì cũng phải chọn một trong hai người đó.
Về mặt tư, hắn ta không muốn đối địch với Ôn gia, không nói đến Ôn Nguyễn, chỉ nói riêng Ôn Bắc Xuyên, hắn ta cũng thấy y rất thú vị.
Nhưng xét về đại nghĩa, hắn ta không có lý do không tuân theo thánh chỉ, bảo vệ vương thành.
Làm thần, làm tướng, không có tình cảm riêng nào quan trọng hơn lệnh vua.
Hiện giờ Ôn Nguyễn chân thành nhờ hắn ta chờ một lát, thật sự có thể chờ được cơ hội xoay chuyển sao?
Điều khiến cho Kỷ Tri Dao khó hiểu hơn nữa là tại sao Ôn Nguyễn không nhân cơ hội này, khuyên bảo mình đầu nhập Ôn gia?
Đây rõ ràng là cơ hội vô cùng tuyệt vời để kéo bè kéo phái, chỉ cần hắn ta quay lưng tạo phản, Ôn gia không chỉ được an toàn, thậm chí còn có thêm người giúp đỡ.
Hắn ta nghi hoặc hỏi nàng.
Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn ta, từng câu từng chữ rõ ràng: "Tướng quân là tướng quân, được người trong thiên hạ tôn kính là bởi vì bọn họ đã đổ máu trên sa trường để bảo vệ hòa bình của quốc gia, của người dân, cho nên bọn họ không bao giờ nhúng tay vào việc triều đình. Ta không biết những người khác thế nào nhưng bản thân ta, không thích để những người đã hy sinh mạng sống và máu thịt của mình để bảo vệ đất nước trở thành những quân cờ cho triều đình, biến thành những con tốt thí. Bọn họ đã cống hiến nhiều như thế, nếu còn bị người khác lợi dụng thì đó là sự không tôn trọng đối với họ.”
Ánh mắt Kỷ Tri Dao khẽ động, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy sức sống hiện lên một tia vui vẻ và cảm động, hắn ta không ngờ, sẽ có một ngày nghe được những lời này từ miệng của Ôn Nguyễn.
Đây là lần thứ một ngàn chín trăm lẻ tám, hắn ta muốn trở về quá khứ, đâm chết bản thân từng không để ý đến Ôn Nguyễn.
Kỷ Tri Dao nhìn qua cơn mưa lớn vẫn chưa ngớt ở bên ngoài doanh trại, trầm ngâm như đang suy nghĩ, nói: "Nhưng nếu quá thời hạn đã giao mà ta vẫn không thả bồ câu bay trở về, thì ta sẽ bị bệ hạ trừng phạt. Cho dù sau đó thật sự có một đạo thánh chỉ tới cứu tính mạng bọn họ, nhưng cũng khiến ta bỏ lỡ thời gian, không tuân theo thánh chỉ, cũng không khác gì."
"Ta sẽ nghĩ biện pháp." Ôn Nguyễn nói : “Ta đã mời An Lăng quân đại nhân ngồi chờ, chắc chắn sẽ không để cho ngài bị bệ hạ trách phạt. Đã có người đã đi tới tướng quân phủ, tổ mẫu của ngài vẫn bình an vô sự."
Kỷ Tri Dao quay đầu lại nhìn Ôn Nguyễn, cười nói: "Ngươi đúng là suy nghĩ chu đáo, thậm chí còn thay ta nghĩ cách giải quyết những chuyện sau này."
Kỳ thật lúc Ôn Nguyễn tới cũng không nghĩ nhiều, nàng tới quá vội vàng, quá nóng nảy, không quan tâm tới việc lên kế hoạch chu đáo cho tất cả mọi chuyện, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không để cho Kỷ Tri Dao phải gánh tội vì mình.
Nàng không dám nợ Kỷ Tri Dao ân huệ lớn như vậy.
Ôn Nguyễn ngồi trước bàn trà thấp, nhìn nước trà trên bàn từ lúc hơi nước nóng còn bốc lên, cho đến khi nó dần dần nguội lạnh, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, đoan trang nhã nhặn, hai tay đặt trên đầu gối cũng chỉ nhẹ nhàng chắp lại.
Nàng nhất định phải cố tỏ ra tự tin để người khác thấy đáng tin, nhất định không được lộ ra dù chỉ là một chút khiếp sợ và kinh hoảng, mới có thể trấn an Kỷ Tri Dao.
Mà toàn bộ ván bài nàng đặt cược vào Tĩnh Viễn Hầu, nàng cược Tĩnh Viễn Hầu nhất định có thể đoạt thức ăn từ miệng cọp, đoạt ra được một con đường sống từ chỗ Văn Tông Hoàng đế.
Một con chim bồ câu vỗ đôi cánh đẫm nước mưa bay tới, con bồ câu trắng muốt kia ở một thế giới khác chính là tượng trưng cho hòa bình và hy vọng, Ôn Nguyễn cầu nguyện, giờ phút này, con chim bồ câu này, cũng có thể mang đến hòa bình cho nàng.
Kỷ Tri Dao gỡ lá thư trên đùi bồ câu xuống, nhìn Ôn Nguyễn, chậm rãi mở ra.
Cổ họng Ôn Nguyễn tắc nghẽn, hàm răng khép hờ, dường như tim cũng ngừng đập.
Phụ thân à, nữ nhi đã chém gió hết lời rồi, người phải xứng với cái mỹ danh lão hồ ly đấy, ngàn vạn lần không thể thua.
Trong cung. Một quân một thần giằng co với nhau, không có dấu hiệu nhượng bộ đối phương.
Ôn Trọng Đức muốn bệ hạ thu hồi mệnh lệnh giết người Ôn gia, ông chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con trai Ôn Bắc Xuyên của mình có thể tạm thời ngăn cản Kỷ Tri Dao, để cho ông có thời gian ở chỗ này tiếp tục cãi nhau với Văn Tông Hoàng Đế.
Mà Văn Tông hoàng đế cũng muốn kéo dài thời gian, kéo dài cho tới khi đầu của mọi người rơi xuống đất, thậm chí xuống tay với cả Ôn Bắc Xuyên. Kéo dài cho tới khi một con bồ câu đưa thư xuyên qua màn mưa đi vào trong cung, thái giám sẽ dùng mâm ngọc nâng một phong mật thư đẫm máu, đưa đến bên tay ông ta. Đến lúc đó, Ôn Trọng Đức có ở chỗ này nổi trận lôi đình, cũng chỉ bất lực không thể làm gì.
Theo tình hình hiện tại, bọn họ còn phải đối đầu một lúc nữa mới có thể phân rõ thắng bại.
Nhưng thời gian không đợi người.
Mạng người không thể chờ.
Ôn Trọng Đức nhìn chén trà trên bàn, chén trà này được tạo ra từ lò nung nổi tiếng Ninh Châu, đồ sứ sản xuất ở nơi đó đều là bảo vật nổi tiếng, có thể sánh ngang với với vạc Thương Di Chu.
Loại vật nhỏ này, thủ công tinh xảo, kiểu dáng xinh đẹp tuyệt nhưng lại không tốt chút nào, rất dễ vỡ. Cắn nhẹ một cái thôi cũng sẽ bị nứt ra một lỗ nhỏ nhưng âm thanh lúc vỡ rất dễ nghe, thanh thúy như tiếng chuông.
Ôn Trọng Đức ngẩng đầu nhìn giọt mưa bên ngoài đang rơi trên những lá cây, nhớ lại năm đó ông đã từng ngồi ở dưới lá chuối uống rượu cùng Văn Tông Hoàng đế.
Tiếng đồng hồ nước xào xạc vang lên, giờ Mùi sắp qua, giờ Thân sắp tới.
Văn Tông Hoàng đế nhướng mày, cười khẽ.
Tay của Ôn Trọng Đức chậm rãi vươn về phía chén trà trên bàn.
Lúc đầu óc ông đang thay xoay chuyển thì ở bên ngoài Thái Bình điện truyền đến tiếng báo: "Hoàng hậu nương nương cầu kiến."
Văn Tông Hoàng đế có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Tĩnh Viễn Hầu một cái, Tĩnh Viễn Hầu cũng thắc mắc chuyện gì đang diễn ra.