Hoàng hậu nương nương đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày qua, hôm nay cuối cùng cũng có thể xuống giường. Nàng thay một bộ lễ phục cung đình màu đỏ tươi mang không khí vui mừng, tóc mây bồng bềnh, trang điểm xinh đẹp, cao quý uyển chuyển và tao nhã.
Nàng nhẹ nhàng bước đi, từng bước từng bước đi vào Thái Bình điện giống như không hề nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm bên trong.
Sự xuất hiện của nàng đã đánh tan sát ý nồng đậm mang theo mùi rỉ sét ở nơi này.
:Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế." Hoàng hậu hành lễ.
“Nguyệt nhi khỏe rồi sao?" Ánh mắt Văn Tông Hoàng đế nhìn ngóng Hoàng hậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt của nàng thoạt nhìn không tệ, đôi má hồng hào, bờ môi khô khốc nhiều ngày nay giờ đây đã trở nên căng mọng, ngay đến cả đôi mắt đờ đẫn trên giường bệnh hiện tại cũng trở nên rạng rỡ, khác hoàn toàn với dáng vẻ bệnh tật như rau vàng héo úa mấy ngày trước.
Hoàng hậu đứng dậy, dịu dàng ngẩng đầu nhìn Văn Tông Hoàng đế, nhoẻn miệng cười nói: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp ăn một chén canh hạt sen do Thục quý tần muội muội đưa tới, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, đầu không đau, hít thở cũng nhẹ nhõm. Giờ thần thiếp đã khỏe, vì thế vội vàng tới đây gặp mặt bệ hạ, tránh bệ hạ lo lắng cho bệnh tình của thần thiếp."
"Chén canh hạt sen của Thục quý tần, hình như là vừa mới đưa đến trong điện của nàng vào ngày hôm qua nhỉ?" Văn Tông Hoàng đế bật cười nói.
"Món ngon vật bổ để dưỡng cơ thể, hiệu quả chậm hơn thuốc thang bình thường, hôm qua ăn vào hôm nay khỏe mạnh, âu cũng là chuyện thường tình, Thục quý tần muội muội có lòng." Hoàng hậu mỉm cười xinh đẹp động lòng người: "Bệ hạ, thần thiếp đã khỏe mạnh, không cần ai đến chăm sóc nữa, bất luận là thị thiếp phi tần, hay là những người khác, đều không cần đến, không cần làm phiền họ tới chăm sóc cho ta."
Văn Tông Hoàng đế vẫy tay, để cho Hoàng hậu đến gần mình.
Ông ta nắm lấy tay Hoàng hậu, ý vị thâm thường hỏi: "Ý của Nguyệt nhi là Thái tử cũng không cần hồi cung?"
Hoàng hậu hờn dỗi đáp: "Như lời bệ hạ đã nói, Thái tử đang ở Thái Huyền quan cầu phúc cho Đại Tương, cầu cho quốc thái dân an, là cơ duyên trời ban. Nếu Thái tử vì thần thiếp mà mất đi cơ duyên tốt nhường này, chẳng phải là đang muốn chọc giận trời cao hay sao?"
Văn Tông Hoàng đế nắm lấy tay của Hoàng hậu, quay đầu nhìn Ôn Trọng Đức.
Ôn Trọng Đức chắp tay nói: "Chúc mừng nương nương, phượng thể bình an, đây nhất định là do Thái tử ở Thái Huyền Quan đã cầu phúc cho người, làm cảm động trời cao."
Hoàng hậu nghĩ thầm: Cảm động cái rắm!
Hoàng hậu mỉm cười: "Cảm tạ lời chúc của Tĩnh Viễn Hầu, có Thái tử cầu phúc cho bổn cung, bổn cung đương nhiên sẽ nhanh chóng khỏe lại."
Hoàng đế nhéo nhéo ngón tay của Hoàng hậu, giờ phút này Hoàng hậu vẫn còn không biết chuyện xảy ra ở Thái Huyền Quan, cũng không biết Thái tử đã chạy trốn.
Vậy tại sao hoàng hậu lại đến đây ngay thời điểm mấu chốt này?
Hoàng hậu đột nhiên gia nhập cuộc chiến trong điện, giống như hồi sinh một ván cờ đã đi vào ngõ cụt, cũng giống như là dòng nước suối chảy vào bùn đất khô cằn khắp nơi chỉ toàn vết nứt, biến chúng thành bùn nhão, để cảnh giương nanh múa vuốt xé rách mặt nhau giống như vở kịch, chấm dứt xung đột.
Nàng cho Văn Tông Hoàng đế và Tĩnh Viễn Hầu có cơ hội để cả hai lùi một bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, Tĩnh Viễn Hầu rất có thể sẽ náo loạn hoàng cung tạo phản, ép Văn Tông Hoàng đế phải viết thánh chỉ, ấn ngọc tỷ xuống.
Hoàng hậu thấy với tình huống hiện tại mà Lạc Lạc vẫn có thể vào cung, là đoán được Tĩnh Viễn Hầu đã có chuẩn bị từ trước.
Trước khi Tĩnh Viễn Hầu phát điên làm ra chuyện gì đó, nàng phải đè chuyện này xuống cái đã.
Nếu Văn Tông Hoàng đế vẫn trước sau như một, không chịu hạ lệnh cho Kỷ Tri Dao thả người, Tĩnh Viễn Hầu chắn chắn sẽ cá chết lưới rách, truyền tim gọi người.
Đây cũng không phải lần đầu ông làm loạn hoàng cung, làm một lần là làm, làm hai lần cũng là làm. Ông đã quá quen với việc này, rất thành thạo.
Câu nói ‘Thái tử đang ở Thái Huyền quan cầu phúc cho hoàng hậu’ của Ôn Trọng Đức hàm ý rất rõ. Hai người cùng lùi một bước, chúng ta xem như không có chuyện gì xảy ra ở Thái Huyền quan, không truy cứu chuyện ngày hôm nay. Văn Tông Hoàng đế thả người của ta ra, ta sẽ không nói chuyện Thái Huyền quan cho người khác nghe.
Đương nhiên, chuyện cung biến này, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Hoàng hậu khỏe mạnh, Thái tử không cần trở về kinh thành.
Chuyện này, cứ thế trôi qua.
Khi đó đã sắp đến giờ Thân.
Văn Tông Hoàng đế cho rằng, với tính cách của Kỷ Tri Dao thì đầu của những người đó chắc là đã rơi xuống đất từ lâu rồi. Giờ phút này dù ông ta có nhường một bước, Ôn Trọng Đức vẫn phải nhận kết cục thảm bại.
Ông ta bèn thưởng sự hào phóng này cho Ôn Trọng Đức, viết một đạo thánh chỉ, đưa ra ngoài cung điện ở ngay trước mặt Ôn Trọng Đức.
Thả bồ câu đưa thư đi xong xuôi, Văn Tông Hoàng đế mới giả vờ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng rồi, trẫm quên nói cho ngươi biết, hôm nay đại thiếu gia nhà ngươi không hề gặp Kỷ Tri Dao, chắc giờ này hắn đang ở trong phủ tướng quân."
Đôi mắt của Ôn Trọng Đức lập mở to, ông nắm chặt chén trà trong tay.
Văn Tông Hoàng đế mỉm cười.
Hoàng hậu thấy thế, bình tĩnh đi tới, cười nói với Ôn Trọng Đức: "Hầu gia và bệ hạ nói chuyện đã lâu, bây giờ vẫn còn chưa nói đủ sao? Bổn cung đã lâu khôngnói chuyện trong nhà với bệ hạ, hiếm có hôm khỏe mạnh thế này, ta muốn tâm sự với bệ hạ.”
Nàng vừa nói vừa nháy mắt với Ôn Trọng Đức, ngươi có phải bị ngốc hay không, nhi tử ngươi không đi, vậy khuê nữ của ngươi không đi à?
Nếu không thì tại sao sức khỏe của ta lại đột nhiên tốt hơn cơ chứ?
Tiểu nha đầu nói không sai, cẩu nam nhân đều là thứ mắt mù, cẩu hoàng đế mù, Tĩnh Viễn Hầu cũng mù nốt, thế mà vẫn không nhìn ra ta vẫn đang bị bệnh như trước. Ta chỉ uống canh sâm để tỉnh táo hơn và để Lạc Lạc trang điểm cho ta nên mới trông giống khỏe mạnh thế này đây.
Hoàng hậu thực sự muốn trợn mắt khinh thường.
Tĩnh Viễn Hầu đặt chén xuống, tươi cười chất phác hành lễ với bệ hạ và Hoàng hậu. Nhưng sau khi đi ra khỏi Thái Bình điện, nụ cười trên mặt lập tức buông xuống, đây là lần đầu tiên ông mang theo gương mặt âm trầm xuất cung, không nghênh ngang vênh váo sải bước như ngày thường.
Ông đi rất gấp, gấp đến độ không hề giống lão hồ ly thong dong điềm tĩnh như ngày xưa.
Trong cung mưa đã tạnh, cầu vồng trải dài chiếu rọi ánh mặt trời, trên nền đá xanh vẫn còn đọng lại những vũng nước, ông nóng lòng đến độ giẫm qua những vũng nước đi ra ngoài nhưng không hề nhận ra.
Sau khi đi ra khỏi cửa cung, ông nhìn thấy Ôn Tây Lăng đang lo lắng đứng ở ngoài cung chờ ông.
“Hai huynh đệ các ngươi tốt nhất là cho ta một lời giải thích hợp tình hợp lý!" Tĩnh Viễn Hầu đè nén lửa giận đang lan tràn trong lòng, ông lo cho Ôn Nguyễn, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
“Cha chớ giận, là tiểu muội bảo đại ca trở về thành, cũng là tiểu muội bảo đại ca đi đến phủ tướng quân. Đại ca bảo ta đưa nhiều thuốc bổ quý giá đến phủ tướng quân, đợi bệ hạ hỏi tới, đại ca có thể nói là y đi thăm lão tổ mẫu của Kỷ gia."
"Tiểu muội của ngươi một thân một mình đi ra khỏi thành?"
"Con vừa mới đi Hồi Xuân các, không phải, nàng đi cùng với Ân Cửu." Tĩnh Viễn Hầu đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn Ôn Tây Lăng một cái, vô cùng khó hiểu lẩm bẩm một tiếng: "Xem ra hôm nay vẫn có người phải chết."
"Cha?" Ôn Tây Lăng còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy Từ Hoa từ xa chạy tới chỗ hai người bọn họ: "Nhị công tử, giúp ta một việc! Rất gấp!”
“Làm sao vậy hả? Dựng sân hát kịch!”
Bên ngoài thành.
Trên lá thư con bồ câu trắng mang đến viết, muốn Kỷ Tri Dao thả người.
Kỷ Tri Dao thấy vậy lập tức nở nụ cười: "Ôn cô nương, ngươi thật lợi hại, thế mà lại đoán đúng được chuyện này, ngươi khiến ta kinh ngạc thật đấy. Cha của ngươi làm thế nào?"
Ôn Nguyễn nghe hắn ta nói thế liền hiểu, chuyện đã thành.
Quả nhiên lão cha đã lấy được chiếu chỉ thả người của hoàng đế từ trong cung đến, Kỷ Tri Dao không cần lấy mạng của những người này nữa.
Bên ngoài mưa ngừng, sau cơn mưa trời lại sáng, trên bầu trời trong xanh có một cầu vồng vắt ngang qua.
Sợi dây trong lòng nàng đột nhiên buông lỏng, không khí trong lành một lần nữa lấp đầy trái tim gần như căng thẳng đến mức bóp nghẹn đau đớn của nàng. Bả vai buông xuống, nàng nặng nề thở ra một hơi, cơ thể không trụ nổi nữa, lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Kỷ Tri Dao chuẩn bị đưa tay đỡ lấy nàng.
Bất ngờ một đôi tay khác vươn ra ôm lấy Ôn Nguyễn vào lòng mình, cười nói: "Không làm phiền An Lăng Quân đâu."
Ân Cửu Dã cười, bế Ôn Nguyễn lên, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi, không sao rồi.”
"Nhưng hắn ta…" Ôn Nguyễn còn đang suy nghĩ đến chuyện Kỷ Tri Dao phải trả lời Hoàng đế như thế nào cho phải.
“Sẽ không sao đâu, tin tưởng ta." Ân Cửu Dã khẽ cười nói.
Tinh thần Ôn Nguyễn vốn luôn căng thẳng, trời lại mưa to, giờ phút này mệt mỏi kéo tới, nàng kiệt sức tựa vào trong lòng Ân Cửu Dã khẽ nhắm mắt lại.
Ân Cửu Dã ngẩng đầu nhìn Kỷ Tri Dao: "Rời khỏi doanh trại đi tới cổng thành, nói với bệ hạ, ngươi vẫn luôn ở dưới cổng thành."
"Ngươi có ý gì?"
"Hôm nay ngươi chưa từng gặp qua ta và Ôn Nguyễn."
"Cho dù ta đáp ứng ngươi, Thái Tiêu Tử sao có thể đồng ý việc này đây?"
"Hắn ta sẽ đồng ý."
"Cái gì?"
"Người chết sao có thể có nhiều ý kiến như vậy cơ chứ?”
“Ngươi nói cái gì?!”
“Thái Tiêu chân nhân luyện công tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đi ngược lại trong người rồi chết, thật đáng tiếc." Ân Cửu Dã cười nói: "Xem ra song tu để tu đạo không phải là cách đứng đắn gì, tốt hơn hết là nên luyện cái đó ít đi."
Ân Cửu Dã cười xong, ôm Ôn Nguyễn trong lòng mình cũng đang mím môi cười trộm. Cả hai đi ra khỏi doanh trướng, tùy tiện tìm một con ngựa khác, đưa theo nàng trở về thành.
Lúc này, trên lý thuyết, bọn họ phải ở trong Hồi Xuân Các chọn son.
Ôn Nguyễn mệt mỏi tựa vào lòng Ân Cửu Dã, thanh âm mụ mị hỏi hắn: "Chúng ta trở về bằng cách nào đây? Bây giờ cửa thành chắc bị kiểm tra nghiêm ngặt lắm?”
"Vậy thì chỉ có thể ủy khuất nàng bôi thêm chút bùn vàng lên mặt, giả làm nữ nhân đã quá tuổi lấy chồng." Ân Cửu Dã dịu dàng cười nói: "Yên tâm đi, coi như để cho ta nhìn trước bộ dáng sau khi nàng già đi thôi. Dù ra sao thì ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng đâu."
"Nói như huynh có biện pháp vào thành rồi ấy. Mặt nạ này của huynh có ai mà không biết chứ?”
“Gỡ ra là được."
“Ồ? Nàng không hỏi ta là Thái Tiêu Tử ra sao rồi?"
"Đơn giản mà, chắc là huynh đánh chết hắn rồi, võ công của huynh tiến bộ nhiều như vậy rồi à?"
"Dùng chút mưu kế."
"Mưu kế gì?"
Ân Cửu Dã cúi đầu cười, hôn lên trán Ôn Nguyễn.
Hắn chỉ là nói cho Thái Tiêu Tử là: Chào đạo sĩ thối, ta là thái tử Ly Quan mà ngươi tìm kiếm bấy lâu nay.
Tiện thể nói cho ngươi biết một chuyện, từ trên xuống dưới Thái Huyền quan, toàn bộ người ở đó đều bị ta giết hết. À, phải gọi là diệt môn, Thái Tiêu Tử ngươi hiện giờ là dòng dõi duy nhất còn sót lại của Thái Huyền quan rồi đấy.
Và bây giờ, ta đến để đuổi tận giết tuyệt ngươi.
Ngươi không tin à?
Có thể, mời ngươi nhìn gương mặt phía sau lớp mặt nạ của ta.
Không ai biết khuôn mặt thật sự của Ân Cửu Dã nhưng Thái Tiêu Tử thì biết.
Cho dù hơi khác với gương mặt trong ký ức của hắn ta, ngũ quan sắc bén hơn, phong thái nghiêm nghị hơn, cả dáng người cũng cao hơn một chút nhưng Thái Tiêu Tử nhận ra cặp lông mày, ánh mắt này.
Vẻ mặt kiêu ngạo âm trầm, khát máu như điên, đều quen thuộc đến thế.
Hắn ta bỗng nhớ tới Tiên Ngâm Yến vào ngày hôm đó, hắn ta vừa từ trên núi xuống lại bị người chặn giữa đường, đánh một trận dã man, người che mặt kia là hắn.
Là Âm Cửu, cũng là Ân Cửu Dã.
Lúc ấy hắn ta che mắt hắn,mà không biết được Ân Cửu Dã đã luyện được một thân võ công cao cường nên chưa từng nghĩ xa hơn về chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, vô cùng vô lý.
Hắn ta tìm Thái tử lâu như vậy, thế mà không nhận ra đối phương vẫn luôn ở trước mặt mình?