Ôn Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt giống như sắp giết người tới nơi rồi của Ân Cửu Dã, vội vàng đứng dậy đẩy Vu Duyệt ra khỏi đó, "Tỷ đi đi, tỷ tự mình tới là được mà."
"Được, vậy đợi lát nữa ta quay lại tìm muội nói chuyện nhé!" Vu Duyệt lại cắn thêm miếng xoài, tung tăng rời đi.
Thật ra, chuyện Ôn Tây Lăng dùng nhầm hàn thực tán lần này rất ít người biết, nhưng Ôn Nguyễn dạo gần đây vì muốn tự mình canh chừng Ôn Tây Lăng nên không đến Sĩ Viện học, thế là, nhân danh khuê mật tốt nhất của Ôn Nguyễn, Vu Duyệt tự mình tới tận cửa "thăm bệnh" cô, sau đó thì biết chuyện của Ôn Tây Lăng.
Vu Duyệt là một người trọng tình trọng nghĩa, chính vì vậy sau khi biết sự tình, hễ cứ có thời gian rảnh rỗi đều sẽ đến Ôn phủ thăm Ôn Tây Lăng.
Ôn Nguyễn nhìn thấy Vu Duyệt đã đi xa rồi mới quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, ấy vậy mà hắn vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi cơ đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thầm tính toán một chút, chắc là tiểu tuỳ tùng của cô sẽ không ở nhà mình đại khai sát giới đấy chứ?
"Dạo này thân thể nhị ca ta đã tốt lên không ít rồi, chắc là ngày mai ta sẽ quay lại Sĩ Viện học." Ôn Nguyễn quyết định hy sinh thân mình, được thôi, cô sẽ đến Sĩ Viện học, cô đi chịu hắn tra tấn, làm hiếu tử hiền tôn là được chứ gì?
Ân Cửu Dã nhìn nàng ấy, "Nàng sợ ta lại giết người sao?"
"Lạm sát kẻ vô tội không tốt đâu, ta khuyên ngươi nên sống lương thiện một chút."
"Tiểu nha đầu, lúc nàng nói lời này, mặt nàng có nóng không?"
"Nếu không thì ngươi sờ thử xem?"
"...."
Nàng cho rằng ta không dám đúng không?
Ân Cửu Dã vừa mới chuẩn bị đưa tay ra sờ dằn mặt cô thì Ôn Nguyễn đột nhiên lại nhướng người về phía trước, mềm mại gọi một tiếng, "A Cửu~"
"......"
Phải để thân phận của mình lộ ra càng sớm càng tốt mới được, Ôn Nguyễn nàng đợi đó cho ta!!!
Ân Cửu Dã nổi giận, phất tay bỏ đi, không thèm dạy toán nữa.
Ôn Nguyễn tung quả xoài trong tay lên, lần nữa cảm thán: Tôi yêu chế độ tôn ti rõ ràng hủ bại bất kham của xã hội phong kiến \(^0^)/.
"Nguyễn Nguyễn, cô đúng là ma quỷ thật đấy, Cửu Âm Chân Kinh đáng thương quá đi, ngày nào cô cũng bắt nạt người ta hết!" Nhị Cẩu Tử nằm dài bên cạnh phơi nắng, bất bình thay cho Ân Cửu Dã.
"Em thích hắn ta như vậy thì chị đưa em cho hắn nhé!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có phải cô không trêu chọc người khác thì không chịu nổi không, nói giỡn thôi, chị yêu của em đương nhiên không phải ma quỷ, chị là thiên thần xinh đẹp nhất thế gian này."
Nhị Cẩu Tử giơ hai chi ngắn ngủn của mình che lấy mông mình, quyết tâm bảo vệ hai trái trứng đáng thương của mình.
Sau khi Ôn Tây Lăng tốt hơn, Ôn Nguyễn thường xuyên đỡ hắn ra ngoài đi dạo, hôm nay cũng vậy.
Trên mặt Ôn Tây Lăng tỏ ra vẻ vô cùng áy náy, nói với cô, "Muội muội, ta nghe nói muội vì ta mà đi tìm Giả Trăn gây chuyện, xin lỗi muội, đã để muội bận lòng rồi."
"Không liên quan gì đến huynh cả." Ôn Nguyễn cười, "Ngược lại nên là ta xin lỗi huynh mới đúng, chính vì ta lúc trước ở bên ngoài thường xuyên gây chuyện nên mới hại huynh ra nông nỗi này, xin lỗi nhị ca!"
Ôn Tây Lăng cúi người dịu dàng ôm lấy Ôn Nguyễn, thở dài một hơi, "Muội muội, nói thật, từ sau lần muội ngất xỉu trước Ngư Tiều quán đó, ta vẫn luôn cảm thấy muội có gì đó không đúng lắm, tuy là ta và muội không quá thân cận nhưng cũng không xa lạ đến mức như thế, ta còn tưởng rằng muội ghét ta."
"Nhưng bây giờ thì ta biết rồi, muội không hề ghét ta, muội là muội muội tốt nhất của ta."
Ôn Nguyễn vỗ lưng hắn, cười ra thành tiếng, "Nhưng huynh không phải là ca ca tốt nhất của ta đâu."
"Hả?"
"Còn có đại ca nữa, huynh và huynh ấy đều là ca ca tốt của ta."
"Không chịu, ta muốn đứng nhất cơ, huynh ấy không thể so với ta được!" Ôn Tây Lăng thật sự muốn đứng nhất vấn đề này.
Ôn Nguyễn cúi đầu bật cười.
"Đúng rồi, gần đây đại ca có đến Thính Bạch lâu không?"
"Không có, huynh ấy ngày nào cũng ở nhà với huynh, huynh cũng đâu phải không biết."
"Hy vọng sau này cũng không đi nữa."
"Ừm, ta cũng mong là vậy."
Ôn Nguyễn cười híp cả mắt, cô nhất định sẽ, khiến cho đại ca không đến tìm Thịnh Nguyệt Cơ.
Cô không hề có ý định buông tha cho Thịnh Nguyệt Cơ.
Lúc Ôn Nguyễn quay trở lại Sĩ Viện, cô còn mang theo một giỏ xoài cho Vu Duyệt, nàng ấy có vẻ rất thích ăn cái này.
"Ôn Nguyễn, cuối cùng muội cũng đi học rồi, ta nhớ muội muốn chết." Vu Duyệt ôm chầm lấy cô làm nũng.
"Không phải tỷ rất thường xuyên đến phủ gặp ta sao?" Ôn Nguyễn buồn cười nói.
"Cái đó không giống, ở Sĩ Viện ta không có bạn bè, buồn muốn chết."
"Lữ thế tử đâu?"
"Hắn ta á? Ngày nào hắn ta cũng bận lo cho cái vị Thịnh cô nương kia còn gì, cứ thấy là phiền à."
Ôn Nguyễn nghe hết câu này xong, nhịn không được mím môi cười, cầm quả xoài đưa cho Lữ Trạch Cẩn ở bên cạnh.
Vậy mà Lữ Trạch Cẩn lại còn than ngắn thở dài, không thèm quay đầu nhìn cô, "Ây da, Ôn tổ tông, ngươi đừng làm phiền ta."
"Ta mời ngươi ăn xoài đấy." Ôn Nguyễn đưa quả xoài cho hắn.
Lữ Trạch Cẩn hơi giật mình, nhận lấy quả xoài, dè dặt hỏi lại, "Ngươi muốn làm gì đấy?"
Ôn Nguyễn tỏ ra vô tội, nhìn hắn, "Ta tưởng, gần đây Thịnh cô nương hẳn là không có thời gian để gặp ngươi, thế nên ngươi nhất định sẽ rất buồn, chính vì vậy ta mới đến an ủi ngươi đây."
"Bụng dạ ngươi tốt vậy sao?" Lữ Trạch Cẩn 'hứ' một tiếng, "Đầu tiên là ngươi giành lấy hạng nhất của nàng ấy ở Hoa Nhạc, sau lại...." Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng nói thật nhỏ, "Sau lại còn biến Giả Trăn thành kẻ tàn tật, vậy mà ngươi lại quan tâm ta và nàng ấy như thế nào sao?"
"Đương nhiên rồi." Ôn Nguyễn khẽ cười, "Không phải ngươi là đồng học với ta hay sao?"
"Có phải ngươi đang âm mưu cái gì đúng không?"
"Không có."
"Ta không tin."
"Không tin thì trả xoài lại đây."
"Làm gì có chuyện đồ đã cho rồi còn lấy lại chứ?"
"Ngươi nói nếu như Thịnh cô nương mà để thua Từ Hoa thì ngươi sẽ ăn cứt đấy, nhưng mà ngươi có ăn đâu."
"....."
Lữ Trạch Cẩn: Mình đúng là bị bệnh rồi mới đi đấu võ mồm với Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn khẽ cười, nhìn hắn, "Được rồi, không giỡn với ngươi nữa, ngươi nói thử một chút xem nào, có phải dạo này đang buồn tình không?"
Lữ Trạch Cẩn cầm quả xoài trong tay, khẽ nắn, hắn cũng đang muốn tìm một người để tâm tình đây, nhưng nếu nói cùng với Vu Duyệt thì không ổn lắm, nói với người khác cũng không được, tuy là Ôn Nguyễn thích chế giễu cả thiên hạ này, nhưng mỗi lời cô nói đều rất đúng.
Thôi thì nói với cô vậy!
"Dạo gần đây ngoại trừ Tiêu Trường Thiên ra thì nàng ấy không gặp ai nữa hết, nếu có thì chỉ đôi ba lần gặp Hoạ Ngôi mà thôi."
"Ta có chủ động đến tìm nàng ấy vài lần, nhưng lần nào nàng ấy cũng nói bận, thế nên ta cũng không đến làm phiền nàng ấy nữa."
"Giỏi, lốp dự phòng thì phải tự giác như vậy!" Ôn Nguyễn gật đầu.
"Lốp dự phòng?"
"Đúng rồi, chính là dự phòng á!" Ôn Nguyễn vô cùng có tâm, giải thích cho hắn thêm một lần nữa.
"Ngươi! Ta.... Sao ta lại là dự phòng kia chứ?"
"Lúc mà phụ nữ gặp chuyện ấy, đều sẽ thích tìm một người nào đó để dựa dẫm, trong lồng ngực vững chãi của người đó kể ra hết mọi ưu phiền của mình ra, đương nhiên là ngươi không làm được điều đó rồi, chỉ có Tiêu phu tử mới làm được thôi."
"Ôn Nguyễn, ngươi muốn ta tức chết hả?"
"Có đâu."
"Này còn không phải là đang chọc tức ta?"
"Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi, Tiêu phu tử đã quen biết Thịnh cô nương từ khi nàng ấy chưa có gì, tình nghĩa nhường ấy năm làm sao có thể đem đi so sánh với chút ái mộ của ngươi lúc nàng ấy đã thành danh rồi cơ chứ?"
"Nói khó nghe hơn một chút, thì ngươi chỉ là vật trang trí của nàng ấy thôi, không có ngươi cũng được, đổi người khác là xong thôi. Nhưng Tiêu phu tử thì khác, Tiêu phu tử là bạn tri âm của nàng ấy, không thể thay thế đâu."
Lữ Trạch Cẩn: "Vậy Hoạ Ngôi thì sao?"
"Hoạ Ngôi á hả, Hoạ Ngôi chẳng phải là do một tay nàng ấy nuôi dưỡng sao, hai chữ nuôi dưỡng này cũng có nghĩa là nàng ta mỗi ngày đều chăm sóc Hoạ Ngôi từng chút một, giống như là nàng tỉ mỉ gieo trồng một bông hoa vậy đó, để rất nhiều tâm huyết vào đó. Phàm là người dành ra hết tinh lực của mình cho một ai hoặc một thứ gì đó, thì đương nhiên sẽ càng muốn chú ý đến thứ đó chứ sao."
"Tóm lại, ý của ngươi chính là vị trí của ta, có thể tuỳ ý thay đổi, đúng không?"
"Đúng rồi."
"Ôn Nguyễn! Ta liều mạng với ngươi."
"Âm phu tử, Lữ thế tử muốn đánh người ạ!"
"Đừng đừng đừng, làm ơn đừng có gọi nữa!" Lữ Trạch Cẩn không thể không sợ cô.
Ôn Nguyễn nhìn hắn, khẽ cười, "Ngươi có biết vì sao Thịnh cô nương lại muốn ngươi đến Sĩ Viện học tập không?"
"Nàng ấy hy vọng ta hiểu chuyện, cũng biết tính toán cho mình hơn một chút."
"Nhưng chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng, thứ nàng ấy yêu là dáng vẻ ban đầu của ngươi sao, ngươi không cần phải thay đổi gì cả, vậy tại sao lại muốn ngươi biết nhiều thứ hơn, thành một ngươi văn nhã chứ? Huống hồ ngươi cũng chả thèm học, ngày nào cũng ở trên lớp ngủ ngon lành, có chữ nào vào đầu sao?"
"Nàng, nàng ấy, dù sao thì nàng ấy cũng là vì nghĩ cho ta mà thôi."
"Không phải, là bởi vì nếu ngươi phải đến Sĩ Viện học thì ngươi sẽ không có thời gian để đến làm phiền nàng ta nữa, nàng ta cũng có thể đi gặp những người khác."
"Ôn Nguyễn......"
Lữ Trạch Cẩn nắm chặt quả xoài, ngơ ngẩn nhìn Ôn Nguyễn, bị cô đả kích đến mức á khẩu không trả lời được câu nào.
"Ăn xoài đi." Ôn Nguyễn đứng dậy, đi về ngồi cạnh Vu Duyệt.
Vu Duyệt lúc này đã ăn được nom nửa quả xoài rồi, nghẹn họng trân trối nhìn cô, "Ôn Nguyễn, muội làm như vậy có khác nào lấy dao đâm vào tim hắn đâu?"
Ôn Nguyễn giúp Vu Duyệt lau đi vết nước xoài lem ngay khoé miệng của nàng ấy, vô cùng nghiêm túc mà trả lời, "Giết người là phạm pháp đấy, quốc pháp của Đại Tương rất nghiêm."
Ở bên này, Lữ Trạch Cẩn sau khi hoàn hồn lập tức đứng dậy chạy ra khỏi lớp, quả xoài cầm trên tay cũng để rớt xuống đất.
Ôn Nguyễn thấy vậy thì đi đến nhặt lên, lấy khăn trong tay áo lau đi mấy vết bẩn trên quả xoài, sau đó cẩn thận đặt trên góc bàn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã đang ngồi giữa lớp.
Ân Cửu Dã mỉm cười nhìn về phía cô.
Ôn Nguyễn cũng nở nụ cười.
Lữ Trạch Cẩn muốn đi tìm Tiêu Trưởng Thiên, hắn muốn đi xác thực những lời Ôn Nguyễn nói xem cô nói có đúng không, Thịnh Nguyệt Cơ muốn hắn đến Sĩ Viện học là vì chê hắn phiền, thế nên mới đối xử với hắn như vậy.
Không biết Tiêu Trường Thiên sẽ nói gì đây, Ôn Nguyễn đang rất mong đợi.
Sau khi tan học, Tiêu Trường Thiên tìm đến chỗ của Ôn Nguyễn.
"Cô nương nói chuyện với người khác, sao lại phải làm tổn thương họ như vậy?" Tiêu Trường Thiên thở dài một hơi, hỏi cô.
"Tiêu phu tử là vì chuyện của Lữ thế tử mà đến sao?" Ôn Nguyễn cúi đầu vuốt ve Nhị Cẩu Tử.
"Đương nhiên rồi!" Tiêu Trường Thiên vô cũng bất đắc dĩ, "Hắn rất đau khổ."
"Ừ."
"Nếu đã nhìn thấu mọi chuyện thì cô nương cũng đâu cần thiết phải nói toạc ra như vậy, Lữ thế tử trời sinh tính tình bốc đồng, cô nương nói như thế hắn đương nhiên sẽ không chấp nhận được."
"Ừ."
"Cô nương...."
"Tiêu phu tử, ta chỉ nói sự thật mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được phép sao? Thịnh cô nương có nghĩ như vậy hay không, người khác không biết, nhưng ngài nhất định biết rõ."
"Làm sao cô nương biết được điều đó?"
"Ta không chỉ biết vậy thôi đâu, ta còn biết..." Ôn Nguyễn nghiêng đầu mỉm cười, "Tiêu phu tử đã rất lâu rồi không gặp được tri âm đúng không?"
Ánh mắt của Tiêu Trường Thiên thoáng chững lại.
Ôn Nguyễn chơi với mèo con, nói tiếp, "Bây giờ muốn đến Xuân Nguyên lâu nghe hát rất khó tìm được chỗ ngồi, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người muốn đến nghe Từ Hoa hát, nhưng vừa hay, ta lại có một chỗ cố định ở Xuân Nguyên lâu, gần đây ta cũng không có thời gian đến nghe hắn xướng khúc, nếu Tiêu phu tử không chê thì hoan nghênh ngài đến chỗ ta nghe thử, trà bánh miễn phí."
Tiêu Trường Thiên nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn một lúc lâu, không nói câu nào.
Ôn Nguyễn thấy hắn không có ý định nói gì nữa, chuẩn bị quay người rời đi, "Ta về trước đây, Tiêu phu tử."
Nhị Cẩu Tử: "Nguyễn Nguyễn, tôi cảm động quá đi mất, rốt cuộc cô cũng bắt đầu có hành động rồi sao? Cô muốn diễn vai gì nè? Tôi biết tôi làm fan hâm mộ của cô không thiệt mà, Nguyễn yêu dấu của em, em chờ ngày chị đại sát tứ phương đã lâu lắm rồi! Cho nên, chị đang tính công lược hết mấy viên ngọc rồng dưới trướng Thịnh Nguyệt Cơ hả?"
Ôn Nguyễn: "Cái này gọi là xả thân cứu trợ, nhưng mà biết sao giờ, tấm lòng bao dung bạt ngạt mây ngàn của chị không nhẫn tâm nhìn mấy viên ngọc rồng đó chịu khổ, đưa tay ra giúp đỡ á, ngoại trừ cái tên khốn Giả Trăn đó ra thôi."
Khuôn mặt béo ụ của Nhị Cẩu Tử tỏ ra vẻ chán ghét, "Xúi giục thì cứ nói thẳng là xúi giục đi, còn tỏ ra bao dung cơ đấy, cơ mà, trong đó cũng có Kỷ Tri Dao nữa hả? Đây là nhiệm vụ của cô đó bà nội của tôi ơi!!!"
"Không có!"
".... Cái lùm mé!"
Lúc Ôn Nguyễn ôm mèo đi ra khỏi Sĩ Viện thì Ân Cửu Dã đã đứng trước cửa chờ cô, "Tới rồi sao?"
"Ừ!" Ôn Nguyễn gật đầu, cô với Ân Cửu Dã đã hẹn nhau cùng đến một nơi.
Chỉ là vừa mới bước xuống bậc thang thì cô đã bắt gặp Ôn Tây Lăng, trong tay hắn còn đang ôm một cái hộp gì đó làm bằng tử đàn.