Thái Tiêu Tử đánh ra một chưởng, Ôn Nguyễn không ngờ được rằng tên đạo sĩ thối này còn có tật xấu thích đánh lén người khác, nàng hoảng sợ trốn về phía sau theo bản năng.
Sắc mặt những người trong phòng đều biến đổi.
Thái Tiêu Tử võ công thâm hậu, ăn một chưởng này của hắn, chắc chắn Ôn Nguyễn không hy sinh cũng tàn phế.
Ân Cửu Dã thấy vậy lập tức đứng dậy ôm Ôn Nguyễn vào lòng, dùng thân mình che chở cho nàng, hứng chịu toàn bộ cú đánh vừa rồi của Thái Tiêu Tử, sau đó giơ tay đánh lại một chưởng vào người đối phương.
Ngực Ân Cửu Dã truyền đến một trận đau nhói, máu huyết vọt đến cổ họng tựa hồ như muốn phun trào nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn gắng gượng nuốt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Tiêu Tử đánh xong đòn này cũng hết sức, hơn nữa hắn còn ăn thêm một đòn của Ân Cửu Dã, cả người suýt chút thì ngã gục, hắn lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
Ân Cửu Dã một tay ôm eo Ôn Nguyễn, để nàng dựa vào người hắn, tay còn lại đặt trên đầu gối, bảo vệ Ôn Nguyễn một cách kĩ càng, hắn nhìn Thái Tiêu Tử, nở nụ cười nhàn nhạt, nói, "Nói gì đi nữa thì Thái Tiêu chân nhân, ngài cũng xem như là cao nhân xưng bá một phương, ấy vậy mà ngài lại ra tay với một cô nương yếu đuối tay trói gà còn không chặt ư? Ngài không sợ bản thân sẽ bị lấy ra làm trò cười cho thiên hạ sao?"
Thái Tiêu Tử thu lại nắm đấm, ánh mắt nhìn Ân Cửu Dã chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Một chưởng này của hắn đương nhiên là không muốn nhắm vào Ôn Nguyễn, người mà hắn nhắm đến là Ân Cửu Dã.
Kì lạ ở chỗ là sức lực trong cú đánh vừa rồi của Ân Cửu Dã không hề nhỏ, chẳng giống một kẻ đang bị thương gì cả, hoàn toàn giống một người bình thường.
Mà ban nãy, kẻ bịt mặt giao thủ với hắn rõ ràng đã bị trọng thương.
Thái Tiêu Tử không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mình thật sự đã tìm sai người rồi?
Khi Thái Tiêu Tử vẫn còn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn Ân Cửu Dã thì Ôn Bắc Xuyên đã đi đến chắn trước mặt Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã, khuôn mặt rét lạnh, trầm giọng quát, "Thái Tiêu chân nhân, ngươi đang làm gì vậy?"
Thái Tiêu Tử chắp tay cáo lỗi, "Ta chỉ muốn kiểm tra thân thủ của vị công tử này xem sao, xin thứ lỗi cho sự đường đột này của bần đạo."
"Ngươi nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi như thế là xem như xong chuyện hay sao? Nếu như hôm nay muội muội ta bị ngươi đả thương thì ngươi tính giải quyết chuyện này như thế nào?" Ôn Bắc Xuyên thật sự nổi giận, giọng nói âm trầm, toát ra khí thế uy nghiêm bức người, chất vấn Thái Tiêu Tử.
Ôn Nguyễn nằm trong lòng Ân Cửu Dã, nàng cảm nhận được bàn tay đang đặt trên eo mình ngày càng siết chặt, hắn tuyệt đối không phải đang nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nàng mà là cơ thể hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Ôn Nguyễn vội vàng lên tiếng, "Bỏ đi đại ca, muội cũng không bị gì, huynh để hắn đi đi."
"Thật sự xin lỗi Ôn cô nương, lần sau bần đạo tất sẽ tới tận cửa xin lỗi chuyện ngày hôm nay với ngươi." Thái Tiêu Tử chắp tay nói với Ôn Nguyễn.
"Cút!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn trừng mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Ta không cần ngươi xin lỗi, ngươi mau đi cho khuất mắt ta!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Ôn Bắc Xuyên có phần kinh ngạc, dạo gần đây, tính tình muội muội nhà hắn thay đổi rất nhiều, cho dù có nổi giận cũng không hay bộc phát ra bên ngoài, chỉ luôn tủm tỉm cười tìm cách nói móc người ta, thế mà hôm nay lại nổi trận lôi đình.
Thái Tiêu Tử nhịn cơn đau nhói đến từ lục phũ ngũ tạng của mình, trong tay cầm cây phất trần, cúi đầu hành lễ với bọn họ sau đó dẫn đám người của Vương Thành rời đi.
Ngay lúc này Từ Hoa cũng vừa diễn xong, vũ cơ tràn vào trong phòng, ồn ào náo nhiệt, nói chuyện rôm rả, vô cùng hưng phấn.
Vương Thành tình cờ gặp được một vũ cơ, hắn giữ người nọ lại hỏi chuyện, "Trước đây Âm công tử và Ôn cô nương có thường xuyên đến xem các ngươi luyện múa không?"
Vũ cơ kia gật đầu đáp, "Đúng vậy, lúc nào bọn họ rảnh rỗi cũng sẽ ghé đến xem cả, có chuyện gì sao?"
"Vậy trong đám vũ cơ các ngươi có người bị thương ở chân không?"
"Có chứ, tận vài người bị thương cơ, luyện múa bị thương là chuyện rất bình thường, sao đại nhân lại hỏi như vậy?"
"Không có việc gì." Vương Thành quay đầu thoáng nhìn qua phòng thay đồ vừa nãy, thầm thở dài, hắn tình cờ tìm một người hỏi thăm như thế, Ôn Nguyễn chắn chắn không thể nào đoán trước được, thế nên việc vũ cơ và Ôn Nguyễn thông đồng với nhau là điều không thể, xem ra bọn họ thật sự đã tìm sai chỗ rồi.
Ôn Nguyễn chờ đám người Thái Tiêu Tử rời đi, nàng lập tức tỏ vẻ giận dỗi, từ trong lòng Ân Cửu Dã đứng dậy, hất mấy thứ trên bàn xuống, dẩu môi nói, "Vô vị, niềm vui của ta đều đã bị người khác phá hỏng rồi, thôi, không bắt ngươi múa nữa."
Ân Cửu Dã: "......"
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Ôn Bắc Xuyên và Kỷ Tri Dao: "Mọi người cũng đi đi, ta ở đây tẩy trang cho A Cửu đã, uổng công ta trang điểm cho hắn đẹp như vậy.
"Muội muội..." Ôn Bắc Xuyên sao không hiểu ý của nàng, tuy vậy hắn vẫn không kiềm được lo lắng.
Ôn Nguyễn đẩy hắn ra ngoài, vừa đẩy vừa nói, "Ây da mọi người đi ra ngoài đi, ồn ào quá đi mất, có chuyện gì lát nữa về nhà nói tiếp."
Sau khi đuổi hết mọi người ra ngoài, Ôn Nguyễn vội vàng khóa cửa lại, quay đầu nhìn Ân Cửu Dã, cả người hắn bây giờ mềm nhũn vô lực, nằm dài thành hình chữ 大 trên trường kỷ, chậm rãi thở dốc.
Ban nãy hắn dùng toàn bộ sức lực của mình để đánh Thái Tiêu Tử một chưởng, chỉ có như vậy mới không lộ ra sơ hở trước mặt mọi người, bây giờ hắn chẳng còn hơi sức đâu để mà giả vờ nữa, hắn chịu không nổi.
"Ngươi không sao chứ?" Ôn Nguyễn chạy tới cạnh hắn, nhỏ giọng thì thầm.
"Nhảy múa? Vũ cơ? Có tăng lương cho ta không?" Trong lòng Ân Cửu Dã vừa tức giận vừa buồn cười.
"....Phụt, trời ơi, đó là do tình thế bắt buộc, ta cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi." Ôn Nguyễn không nhịn được bật cười.
Ân Cửu Dã trừng mắt nhìn nàng, hất hai cái ống tay áo rộng thùng thình sang một bên, lộ ra làn da trắng nõn, hắn một tay áp lên má, một tay gập lại thành hoa lan, giả vờ phong tình quyến rũ trêu chọc nàng, "Quan gia thấy tiểu thiếp như vậy thì rất vui sao?"
"Vui thật mà, ta rất là ưng nàng." Ôn Nguyễn vô cùng phối hợp, đưa tay nắm lấy cằm hắn.
"Mau chết đi!" Ân Cửu Dã đẩy tay nàng ra.
Ôn Nguyễn cười đến đau cả bụng, mãi mới đứng dậy được, nàng đi nhúng khăn lau sạch son phấn trên mặt A Cửu, nàng vừa lau mặt cho A Cửu vừa hỏi, "Không phải ngươi nói bất phân thắng bại hay sao? Sao ta lại thấy tên Thái Tiêu Tử kia trông như chẳng có việc gì thế?"
"Hắn giả vờ đấy."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
"Ta đương nhiên là không sao rồi."
Vừa dứt lời, Ân Cửu - ta đương nhiên là không có việc gì - Dã phun một ngụm máu xuống đất, đến cả ngón tay cũng không có sức lực để động đậy.
Ôn Nguyễn nhìn khuôn mặt sạch sẽ của hắn tái nhợt do mất máu quá nhiều, sắc môi trắng bệch, ngay khoé môi còn vương chút máu vừa mới phun ra.
Ôn Nguyễn: "......"
Ta thấy ngươi mới là trùm giả vờ đấy!
Ôn Nguyễn vội vàng đỡ lấy hắn, luống cuống tay chân giúp hắn lau đi vết máu còn vương bên môi, giọng nói run rẩy, "Ta đi tìm một đại phu đến đây xem cho ngươi nhé, rốt cuộc ngươi bị gì vậy?"
"Nàng gọi đại phu có khác gì tự chui đầu vào lưới? Không phải bình thường nàng rất thông minh hay sao?" Tuy giọng nói của Ân Cửu Dã đã khàn đục do mệt mỏi nhưng hắn vẫn không quên chế nhạo nàng.
Ôn Nguyễn để Ân Cửu Dã nằm xuống đàng hoàng, sau đó lấy chăn đắp lại cho hắn, trong lòng có phần hoảng loạn, giọng điệu khẩn trương, "Vậy ta đi tìm đại ca, huynh ấy nhất định sẽ không nói cho người ngoài biết."
"Không cần đâu, ta dưỡng thương vài ngày là được rồi." Ân Cửu Dã mỉm cười nhìn nàng, "Ôn Nguyễn, có phải nàng đang lo lắng cho ta không?"
Ôn Nguyễn cũng không so đo hắn dĩ hà phạm thượng, vô lễ gọi thẳng tên nàng, đôi mắt long lanh nhẹ chớp, nói, "Ngươi... Một người tuỳ tùng vừa dùng tốt vừa không đòi lương cao như ngươi không dễ tìm, nếu như ngươi chết rồi thì ta biết nên đi đâu tìm người khác đây?"
Ân Cửu Dã: "......" Chết tâm.
Người đã chết, xin đừng làm phiền.
Ân Cửu Dã nhìn dáng vẻ Ôn Nguyễn đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được sự bất an trên khuôn mặt nàng, hắn khẽ cười, thấp giọng nói, "Ta không sao."
"Cậy mạnh thì có gì hay?"
"Có phải Từ Hoa sắp hát xong rồi không?"
"Ừ, chắc hẳn đây là bài cuối cùng rồi."
"Đợi hắn hát xong thì gọi hắn vào đây."
"Ngươi không tin ta sao?"
"Đương nhiên là ta tin nàng rồi."
"Nhưng mà ngươi gọi hắn vào đây còn gì."
"Hắn đến giúp ta thay quần áo, như thế nào, một cô nương như nàng lại muốn giúp ta thay y phục sao? Ta không có ý kiến đâu, dù sao thì ta cũng bị nàng thấy hết rồi còn gì. À nhắc mới nhớ, cô nương, nàng nhất định phải chịu trách nhiệm với ta đấy nhé, nếu nàng bội tình bạc nghĩa ta nhất định sẽ nhảy sông tự tử cho nàng xem."
"....."
Nàng đã thấy gì đâu! Không phải lúc nãy hắn tự thay quần áo sao? Không chơi với người lật lọng như hắn nữa!
Ân Cửu Dã mệt mỏi mỉm cười nhìn nàng, đưa tay vỗ vỗ lên trường kỷ, nhỏ giọng nói, "Nàng ngồi với ta một lát đi."
Ôn Nguyễn ngồi xuống, chỉnh lại tấm chăn mỏng trên người hắn, thấp giọng thì thầm, "Sau này đừng làm như vậy nữa!"
"Làm gì?"
"Đừng lấy cứng chọi cứng với những kẻ giống như Thái Tiêu Tử nữa."
Ân Cửu Dã cười, nhu thuận đồng ý với nàng, "Được, nghe theo cô nương."
......
Sau khi Thái Tiêu Tử rời khỏi Bất Từ dạ, hắn đứng trước Thính Bạch lâu một lúc, nhưng vẫn không đi vào.
Ân Cửu Dã vừa rồi cũng không hề nói quá, hắn và Thái Tiêu Tử thật sự ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại. Nhưng vừa rồi ở trong gian phòng kia, hắn chỉ có ý muốn thử Ân Cửu Dã mà thôi, không hề dùng hết toàn bộ sức lực như Ân Cửu Dã.
Rốt cuộc hắn tự chuốc hoạ vào thân, bị thương không nhẹ, lục phũ ngũ tạng bây giờ nóng như lửa đốt, kinh mạch hao tổn, khí huyết chảy ngược, cần phải tịnh dưỡng mấy ngày mới có thể xem như khoẻ lại được.
Có điều, Thái Tiêu Tử vẫn không rõ, kẻ bịt mặt lúc nãy, rốt cuộc là ai.
Hắn có một suy đoán, kẻ đó có thể là vị Thái Tử đã tự mình rời khỏi Thái Huyền quan 5 năm trước - Ân Cửu Dã, hắn biết nhất định Ân Cửu Dã sẽ trở về kinh thành, cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm ở đây, muốn bắt Ân Cửu Dã trở về.
Thịnh Nguyệt Cơ chẳng qua chỉ đóng một phần rất nhỏ nguyên nhân khiến hắn ở lại kinh thành, thật ra nàng ta lại càng giống như một cái cớ để hắn đến đây hơn. Hắn muốn sử dụng Thịnh Nguyệt Cơ như công cụ để giúp bản thân 'lịch kiếp', trở lại con đường tu đạo, hơn nữa còn nổi bật hơn người khác.
Nhưng Thái Tiêu Tử đã tìm 5 năm, hắn vẫn không thể tìm ra được tung tích của Ân Cửu Dã, âm thầm lùng sục rất nhiều nơi, vậy mà chẳng thấy tăm hơi của vị Thái Tử này đâu, hơn nữa hắn cũng chưa hồi cung. Thái Tiêu Tử thật sự không biết rốt cuộc Ân Cửu Dã đang ẩn thân trong kinh hay là đang ở một nơi nào khác, hắn đang mưu tính điều gì.
Lại nói chuyện Thái Tử trốn khỏi Thái Huyền quan rất ít người biết, ngoại trừ hắn cũng chỉ có thêm hai vị trưởng lão ở đó biết, nếu như việc này truyền đến tai mấy vị trong cung, với tính tình của Đương kim Bệ hạ, e là sẽ.... huyết tẩy Thái Huyền quan.
Thái Tiêu Tử xoay cây phất trần trong tay, nghĩ đến cú đánh vừa nãy của Âm Cửu, một lần nữa phủ nhận suy nghĩ có lẽ hắn chính là Thái Tử.
Thái Tiêu Tử ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu xa hoa của Thính Bạch lâu.
Chợt có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến chỗ hắn.
Tấm màn trong xe ngựa được vén ra, bên trong là Hoàng Hậu nương nương, bà cười như không cười nhìn hắn. "Thái Tiêu chân nhân."
"Hoàng Hậu nương nương." Thái Tiêu Tử nhận ra khuôn mặt của người ngồi phía trong, vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Sao ngươi không vào đi?" Hoàng Hậu nhàn nhạt nói, "Chắc hẳn là Thịnh cô nương đang đợi ngươi đấy?"
"Hôm nay bần đạo còn có chút việc cần phải làm ạ."
"Ừ, nghe nói ban nãy ngươi muốn một tay đánh chết cháu gái của bổn cung đúng không?"
"Nương nương nói quá, bần đạo không hề có ý này!"
Hoàng Hậu vuốt ve ngón tay của mình, mỉm cười như không, nói, "Thái Tiêu Tử, ngươi là người tu đạo, bản thân nên giữ cho mình thanh tâm quả dục mới phải."
"Chẳng qua ngươi lưu luyến phàm trần dung tục như thế cũng được, nhưng nhất định đừng quên trách nhiệm của mình, nhi tử của ta vẫn còn đang ở chỗ ngươi dưỡng thân đấy, khi nào sức khoẻ thằng bé mới bình thường trở lại?"
"Thái Tử nhất định không sao, nương nương cứ yên tâm ạ."
"Bổn cung không yên tâm, ngần ấy năm qua Thái Huyền quan chẳng cho phép ai lui tới, nói dễ nghe thì đây là nơi không dính phàm tục, độc lập với thời thế, nói khó nghe một chút thì có khi nhi tử của bổn cung đã chết ở chỗ đó cũng không ai hay biết. Từ lúc thằng bé bảy tuổi, ngươi đã mang nó đi, giam cầm nhi tử ta nhiều năm như thế, chẳng phải đã đến lúc thả nó ra rồi hay sao?"
"Sau khi Thái Tử khỏi hẳn, bần đạo nhất định sẽ tự mình hộ tống Thái Tử hồi cung."
"Bây giờ ngươi còn không ở Thái Huyền quan, sao ngươi biết được Thái Tử đã khỏi bệnh hay chưa? Chẳng lẽ ngươi biết phân thân sao? Một người ở lại Thái Huyền quan, một người đi đến Thính Bạch lâu? Hoá ra thuật thức ngươi tu là phân thân chi thuật? Ta biết nói như thế này có phần khiếm nhã, nhưng ngươi đừng để con ta học theo ngươi nhé!"
"....." Thái Tiêu Tử không biết nói gì.
Hoàng Hậu nhìn Thái Tiêu Tử bằng ánh mắt chế giễu trong chốc lát, rất nhanh bà lại lia mắt nhìn thoáng qua Thính Bạch lâu, trong lòng thầm nghĩ, xem ra... Thịnh Nguyệt Cơ không còn dùng được nữa.
Bà thả tấm màn che xuống, lười biếng ra lệnh cho người bên ngoài, "Hồi cung đi."
Tầm mắt Thái Tiêu Tử nhìn về phía xe ngựa của Hoàng Hậu ngày lúc một xa sau đó mất hút, hắn cụp mắt lại, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tâm trí nặng nề lại cộng thêm việc thân thể đang bị trọng thương, cuối cùng Thái Tiêu Tử cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu đen, ướt hết chiếc áo bào sạch sẽ của hắn.