Trong bảy viên long châu, Họa Ngôi là đặc biệt nhất, cậu ta quái gở hướng nội, ngượng ngùng chất phác, hơn nữa rất dễ sợ hãi, là một nhóc đáng thương mẫn cảm lại yếu ớt, cho nên Thịnh Nguyệt Cơ dịu dàng với cậu ta nhất, dịu dàng kia tựa như là loại dịu dàng mang theo ánh sáng của người mẹ.
Sự dịu dàng sủng ái đó thậm chí còn làm mấy viên long châu khác hâm mộ.
Họa Ngôi cũng không làm Thịnh Nguyệt Cơ thất vọng, cậu ta mù quáng xem Thịnh Nguyệt Cơ là sự cứu rỗi, là cô đảo, là vận mệnh của mình.
Rốt cuộc, người đã nếm qua đủ loại khổ sở trong nhân gian, chỉ cần bạn cho người ấy một chút ngọt, đều sẽ được coi là ân huệ vô biên.
Nhưng những chuyện này công bằng sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường đi về thật sự là quá dài, Ôn Nguyễn đến mèo cũng không thể bế nổi nữa, bảo Ân Cửu Dã thay nàng bế.
Hơn nữa đường đi nhàm chán, nàng cũng đã bắt đầu nói chuyện với Ân Cửu Dã.
Tỷ như, đáp lời Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã nói: “Nếu không có Thịnh Nguyệt Cơ, Họa Ngôi chưa chắc có thành tựu như giờ phút này.”
“Ta không phủ nhận công Thịnh Nguyệt Cơ cứu cậu ta.” Ôn Nguyễn nói, “Nhưng ta cũng không ủng hộ thái độ Thịnh Nguyệt Cơ đối với cậu ta.”
“Như thế nào?”
“Họa Ngôi ỷ vào Thịnh Nguyệt Cơ nhiều đến mức không bình thường, Thịnh Nguyệt Cơ đang hủy diệt cuộc đời cậu ta. Nếu có một ngày Thịnh Nguyệt Cơ chán ghét cậu ta, Họa Ngôi này liền xong rồi, mà khả năng Thịnh Nguyệt Cơ chán ghét cậu ta là vô cùng lớn.”
Ân Cửu Dã là người thông minh, rất nhanh liền hiểu ám chỉ của Ôn Nguyễn: “Thịnh Nguyệt Cơ cố ý.”
Ôn Nguyễn gật đầu: “Đúng vậy, thứ tên sư phụ đã từng nhận nuôi Họa Ngôi cầm tù là thân thể cậu ta, thứ Thịnh Nguyệt Cơ giam cầm lại chính là linh hồn của cậu ta, bản chất bọn họ cũng không khác nhau, sư phụ Họa Ngôi là muốn lấy danh lợi từ trên người Họa Ngôi, mà thứ Thịnh Nguyệt Cơ muốn lấy từ trên người Họa Ngôi là cảm giác thành tựu, so sánh với người trước, ta cảm thấy cách làm của Thịnh Nguyệt Cơ càng đáng sợ hơn, bởi vì lúc ban đầu Họa Ngôi còn biết muốn chạy trốn, Họa Ngôi hiện tại thì sao, ngay cả trốn cũng không biết.”
Ân Cửu Dã nói: “Ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, Thịnh Nguyệt Cơ thích những nam nhân đó là vì thích tính chất đặc biệt trên người bọn họ, cho nên, Thịnh Nguyệt Cơ vẫn luôn dịu dàng nuôi Họa Ngôi, lại không cho Họa Ngôi bước khỏi bóng ma, cũng là vì nguyên nhân này, nàng ta muốn duy trì như lúc ban đầu là vì muốn giữ lại cảm giác cô độc và cảm giác yếu ớt làm nàng ta thích.”
Ôn Nguyễn cười một cái, nói: “Không tồi, cảm giác cô độc và cảm giác yếu ớt trên người cậu ta quả thật rất mê người, nhưng nếu giữ những thứ đó lại làm của riêng thì thật quá mức, tước đoạt khả năng sống trong tương lai của cậu ta, Thịnh Nguyệt Cơ đang ăn mòn cuộc đời cậu ta.”
Ân Cửu Dã lại nói: “Chính Họa Ngôi cũng hiểu Thịnh Nguyệt Cơ thích cậu ta là vì cái gì, cho nên thậm chí không dám cho Thịnh Nguyệt Cơ biết cậu ta thu nhận nhiều đứa trẻ ở bên ngoài như vậy, bởi vì đây là manh mối cậu ta đã thay đổi, sẽ làm Thịnh Nguyệt Cơ tức giận, khó trách cậu ta nhờ ngươi giúp cậu ta bảo mật.”
“Ừm.” Ôn Nguyễn khẽ ừm một tiếng.
Ân Cửu Dã nhìn nhìn sườn mặt Ôn Nguyễn, cười nói: “Cho nên, ngươi đang giúp Họa Ngôi cải tạo cuộc đời sao?”
“Không dám gánh cái mỹ danh lớn như vậy, ta chỉ cảm thấy, Họa Ngôi thật là thiên tài ngàn năm khó gặp, hơn nữa thân thế tội nghiệp, cứ như vậy bị phá huỷ, không khỏi tàn nhẫn, còn nữa……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Nguyễn cười một cái, nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Ân Cửu Dã: “Chỉ cần Họa Ngôi nhìn thấy thế giới bên ngoài Thịnh Bạch Lâu, cái thế giới càng rộng lớn, càng xuất sắc, cái thế giới sạch sẽ nhất này, biết một người bình thường nói chuyện như thế nào, sinh sống như thế nào, theo đuổi tình yêu và tự do như thế nào, ngươi cảm thấy Thịnh Nguyệt Cơ còn có thể vây khốn cậu ta sao?”
“Ừm, nói đúng, nữ Bồ Tát.” Ân Cửu Dã nói.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai.” Ôn Nguyễn còn chắp mười ngón tay lại với nhau.
Nàng không nói cho Ân Cửu Dã một việc, nếu ở đời trước của nàng cũng có một người nói rõ phương hướng cho mình, nói cho mình, chẳng sợ nàng là người không được yêu thương, là cô nhi bị vứt bỏ, cũng có quyền được sống thật tốt, nên trưởng thành thành loại người như thế nào, có lẽ, bản thân mình đời trước sẽ không quái gở bén nhọn như vậy, bảo trì khoảng cách với tất cả mọi người, chịu hết đau khổ, thậm chí còn mang theo không ít thói hư tật xấu đó tới thế giới này.
Vô cùng miễn cưỡng thì, coi như là một chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị đi.
Ân Cửu Dã lại nghi hoặc nhíu mày, hỏi Ôn Nguyễn: “Vì sao ngươi có thể nhìn thấu nhiều như vậy?”
“Bởi vì…… Ta thông minh nha.” Ta có góc nhìn của thượng đế đó, loại chuyện này ta có thể nói cho ngươi nghe sao?
“Lại tới nữa, lúc thu dọn tàn cục cũng không thấy thông minh, lúc học số học cũng không thấy.”
“A Cửu.”
“Cô nương có phân phó?”
“Chân ta tê, đi không nổi.”
“…… Ta cõng ngươi?”
“Ngươi đã nói, nam nữ thụ thụ bất thân, ta chính là một cô nương trong sạch.”
“Vậy cô nương liền tự đi đi.”
“Không được, ngươi phải nghĩ ra cách.”
“Cô nương làm khó dễ ta?”
“Không có, ngươi thông minh mà, ngươi sẽ giải quyết tàn cục, lại biết giải đề số học, ngươi nhất định sẽ có cách, đúng không?”
Ân Cửu Dã đưa mèo cho Ôn Nguyễn: “Cô nương chờ ta ở đây, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Ôn Nguyễn gật đầu, ngồi ở trên tảng đá xoa chân, nàng đã thật sự đi đến tê chân.
Chỉ trong khoảng một chén trà nhỏ, Ân Cửu Dã đã trở lại.
Trong tay, đẩy, một cái, xe đẩy tay.
Còn là một cái xe đẩy tay rách nát, treo mấy lá cải.
Ôn Nguyễn: Ta không muốn như vậy.
“Lên đi.” Ân Cửu Dã nén cười.
“Ta…… Kiên trì thêm một chút, thật ra vẫn có thể đi thêm một chút.”
“Không dám làm cô nương vất vả như thế, lên đi.”
Ôn Nguyễn từ bỏ chống cự, lên thì lên, dù sao mình đi mệt rồi, xe đẩy tay có cái gì mà không thể ngồi?
Nàng ôm Nhị Cẩu Tử ngồi lên xe đẩy tay!
Ân Cửu Dã đẩy xe đẩy tay, một đường tới cửa thành.
Qua cửa thành, chính là náo nhiệt trong thành.
Trên mặt Ôn Nguyễn có chút không nhịn được, ngoại ô không người, xe đẩy tay ngồi thì ngồi thôi, bây giờ đều phải vào thành, lại ngồi ở trên xe đẩy tay, cảm giác thật xấu hổ!
“Dừng lại đi, chúng ta đi vào thành.” Ôn Nguyễn nói.
“Há có thể? Cô nương thả lỏng ngồi là xong.”
“Không phải…… Ngươi làm gì ấy!”
Ân Cửu Dã đẩy Ôn Nguyễn cũng mặc kệ câu hỏi của nàng, một đường chạy như bay trực tiếp xông vào thành!
Ôn Nguyễn ôm chặt Nhị Cẩu Tử bắt lấy một bên tấm ván gỗ: “A Cửu! Ngươi khốn nạn!”
Ân Cửu Dã cười đến khóe môi điên cuồng giơ lên, đẩy Ôn Nguyễn chạy như điên ở trên phố xá náo nhiệt nhất.
Ôn Nguyễn cũng sắp bị Ân Cửu Dã làm cho tức đến cười, mình đã xem như là thích ghi thù, như thế nào còn tìm được một tuỳ tùng nhỏ còn thích ghi thù hơn cả mình?
Nàng dứt khoát không giãy giụa, an phận ngồi trên xe đẩy tay, bằng phẳng đón những tiếng cười không ác ý và những ánh mắt đó.
Sau đó nàng thấy tình cảnh này càng khôi hài, mình cũng nhịn không được cười ra tiếng, có loại vui sướng khi tùy ý làm loạn.
Quần chúng vây xem chỉ thấy, một cái xe đẩy tay, đẩy một thiên kim tiểu thư, buồn cười lại khôi hài chạy vội qua, là một cảnh rất hiếm lạ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đẩy xe còn thét to: “Nhường một chút, nhường một chút nha! Đừng đụng phải!”
Đến chỗ dòng người dày đặc, Ân Cửu Dã thả chậm tốc độ một chút, Ôn Nguyễn treo hai cái đùi ở giữa không trung, lắc lư lay động, miệng cười kiều diễm, tươi đẹp động lòng người.
Nhị Cẩu Tử trong lòng ngực nói: “Nguyễn Nguyễn, ta lần đầu tiên thấy ngươi cười vui vẻ như vậy.”
Ôn Nguyễn xoa xoa mèo, thật ra A Cửu làm ra chuyện này rất trẻ con đó, nhưng nàng cũng rất vui vẻ.
Nếu nàng đã trải qua đủ loại phồn hoa chốn nhân gian, trừ mang nàng đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, ngồi xe đẩy tay cũng là có thể.
“Đó là…… Ôn cô nương đi?” Lam Quyển ngồi vị trí gần cửa sổ trên lầu hai trà lâu nói.
“Ừm, kia còn là công tử nhà chúng ta kìa.” Từ Hoa ghét bỏ nhìn Ân Cửu Dã, ngươi điên rồi à? Đẩy xe đẩy tay? Ngươi không chê mất mặt thì Ôn cô nương còn cần mặt đấy!
“Từ Hoa ngươi cùng lớn lên với công tử, có từng thấy công tử tùy ý như vậy bao giờ chưa?” Lam Quyển cười hỏi.
“Chưa từng, cái tên Cửu Dã này, tâm tư thâm trầm, tính tình cổ quái, một lời không hợp liền đại khai sát giới, ta có đôi lúc cũng rất sợ hắn.” Từ Hoa ghé vào cửa sổ nhìn hai người làm loạn phía dưới, cười nói: “Ôn cô nương hàng phục hắn như thế nào vậy?”
“Công tử thích nàng rồi.”
“Đã nhìn ra, Ôn cô nương thật thảm.”
“…… Nói công tử như thế không tốt đâu.”
“Ngươi đừng nói cho hắn không phải xong rồi sao.”
Từ Hoa quay đầu hỏi: “Đúng rồi, ngươi kiếm bao nhiêu tiền từ nơi này của ta rồi?”
Lam Quyển mỉm cười, thật không dám giấu giếm, không ít, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết, bí mật thương nghiệp mà, đa tạ Ôn cô nương chia đôi.
“Gian thương.” Từ Hoa xuy một tiếng.
“Bao nhiêu tiền đều là của công tử, luôn có một ngày công tử sẽ tiếp quản Thái Phủ Tự, sẽ về trung cung.”
“Hắn chưa chắc sẽ vui vẻ trở về, đến lúc thật sự trở về, cũng liền đến ngày máu chảy thành sông.”
“Ta sẽ làm thanh kiếm tốt nhất của công tử.”
“Hắn dùng thương, ngươi làm cây thương tốt đi.”
Ân Cửu Dã đẩy xe đẩy tay một đường thét to mà lại đi qua một cái tửu lầu, trong lúc vô tình Kỷ Tri Dao đang cùng bạn tốt uống rượu liếc mắt một cái, vừa mới chuẩn bị thu hồi ánh mắt lại dừng lại.
Ôn Nguyễn?
Hắn dừng tay giữa không trung, nhìn tươi cười tùy ý thanh thoát trên mặt Ôn Nguyễn, có chút kinh ngạc, thì ra Ôn Nguyễn cũng có một mặt như vậy? Lúc thoải mái cười to là như vậy sao? So với những khi nàng lễ phép tươi cười ngày thường phải đẹp hơn nhiều.
Hắn không tự giác mà cong môi dưới.
Xe đẩy tay lại đi qua cửa Xuân Nguyên lâu, Ôn Nguyễn nâng tay xuống ý bảo Ân Cửu Dã dừng lại.
Nàng lảo đảo lắc lư mà bước hai chân xuống, nhìn người đứng ở cửa Xuân Nguyên lâu, vuốt ve mèo.
“Hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Ân Cửu Dã hỏi, hắn không nghĩ tới, Tiêu Trường Thiên sẽ ở chỗ này bồi hồi.
“Ai biết được?” Ôn Nguyễn xoa mèo, khóe môi ngậm ý cười.
“Ngươi muốn đi qua chào hỏi hắn ta một tiếng không?” Ân Cửu Dã hỏi.
“Không cần, hôm nay Từ Hoa không xướng ca. Ta đi qua, nếu hắn ta bố trí thêm bài tập cho ta thì sao ?”
“Ngươi thật sự quá lười học.”
“Cho nên ngươi nhất định phải giúp ta gian lận nhiều vào.”
“Câu này ta sẽ nói cho đại công tử.”
Ôn Nguyễn quay đầu lại trừng hắn, như thế nào lại méc người lớn chứ? Ngươi có thể được hay không?
Ân Cửu Dã cười: “Đừng trừng mắt nhìn, phía trước có người tới.”
Ôn Nguyễn lại quay đầu đi, hoắc, hôm nay thật mới mẻ, không phải nói Thái Tiêu Tử trừ bỏ ngày đều tiên ngâm yến, ngày thường đều không xuống núi tìm Thịnh Nguyệt Cơ sao? Đây là có chuyện gì? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Tiêu Tử và Thịnh Nguyệt Cơ sóng vai mà đến, trong tay Thái Tiêu Tử còn cầm một bao thuốc, Ôn Nguyễn nhìn có chút vui vẻ.
Cung chúc ngài bách bệnh quấn thân, sống như một đóa hoa quỳnh(1).
Nàng vẫn đang lắc chân, vuốt Nhị Cẩu Tử trong tay, chẳng sợ nàng ngồi trên một cái xe đẩy tay rách nát, trên người nàng cũng có một cổ khí chất thanh quý, ai, không có cách nào, đầu thai quá tốt rồi.
Nhị Cẩu Tử lại có chút lo lắng: “Nguyễn Nguyễn, người có Cửu Âm Chân Kinh trên người còn có thương tích, đừng cố chấp, lúc xảy ra chuyện ta sợ ngươi đánh không thắng.”
Ân Cửu Dã bỏ tay khỏi xe đẩy tay, đi đến bên cạnh Ôn Nguyễn, tay để phía sau.
Ôn Nguyễn kéo hắn góc áo một chút, không có việc gì, hôm nay chúng ta không đánh nhau.
“Ôn cô nương.” Thái Tiêu Tử vấn an.
“Ừm, Thái Tiêu chân nhân.” Ôn Nguyễn cười tủm tỉm.
“Lúc trước đã đắc tội, còn chưa kịp tới thỉnh tội với vị công tử này.” Thái Tiêu Tử hướng ánh mắt đến chỗ Ân Cửu Dã.
“Chuẩn bị thỉnh tội như thế nào?” Ôn Nguyễn không khách khí với hắn ta.
“Ôn cô nương hy vọng bần đạo thỉnh tội như thế nào?” Thái Tiêu Tử không nghĩ tới Ôn Nguyễn không khách khí như vậy.
Ôn Nguyễn cười khẽ, nhẹ chuyển con ngươi, liếc mắt nhìn Thịnh Nguyệt Cơ một cái.
(1): Hoa quỳnh chỉ nở tầm 3-4 tiếng là héo ngay. Ý Nguyễn Nguyễn là mong Thái Tiêu Tử chết sớm cmn đi :))